NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 116

- Tối nay, bên chú Tú, thím Tú cũng lại cỗ bàn khách khứa nên thắp

đèn măng sông to thế kia!

Ở khu nhà trên, Huệ Chi cứ phải trằn trằn người, trở mặt vào phía

trong để cố ngủ. Nhưng Huệ Chi chợt thấy tê tê ran ran ở hai thái dương và
cả ngực, rồi trong người nhói lên, run run, lạnh lạnh. Huệ Chi lại nhận ra
đúng những tiếng sáo mọi khi vẫn bay bổng dìu dặt ở phía làng bên kia.
Lúc thì từ trên đê, lúc từ gốc đa bến sông, lúc ngoài đầm sen, làm Huệ Chi
hết sức cầm lòng cầm chí để nguyện ngắm Chúa nhưng vẫn cứ phải nghe,
phải hỏi sáo thổi khúc gì, bài gì và người thổi đó là ai.

- Chỉ ở nhà quê mới thấy tiếng sáo, và tiếng sáo nghe ở nhà quê sao

mà yên tĩnh vậy?!

Huệ Chi liền nghĩ đến những tiếng phong cầm ở nhà thờ và những

tiếng vĩ cầm của các bạn Bích Nga, của thầy dạy Bích Nga, quen thì quen
thật, thuộc thì thuộc thật, và cũng rất hay, song vẫn không luyến người
bằng tiếng sáo này. Nhưng giờ đây, Huệ Chi phải như nhịn cả thở để nghe,
thì lạ quá, càng thấy trong người bã bời, rời rạc, còn tiếng sáo cứ lanh lảnh
thế nào ấy, tuy vẫn một người thổi, vẫn cái người ấy thổi. Cái vùng sáng
quá quắt và cả sự lộn nhộn trong đêm tối ở mé tường bên này là nhà của bà
Huệ Chi, và ở bên kia là khu nhà của chú thím Huệ Chi, càng làm Huệ Chi
có cảm giác như là có những đom đóm bay loạn ở trước mặt và trong đầu.

- Giêsu! Hay đêm nay đổi thời tiết và ta lại muốn sốt

sao đây?

Huệ Chi rờ rờ trán xong, tay phải cầm lấy cổ tay trái mình mà nhấn

xuống chỗ mạch đập. Huệ Chi lắc đầu: "Không phải mà!". Rồi Huệ Chi
ngước nhìn ống hàn thử biểu đóng ở cạnh bàn đầu giường. Huệ Chi cũng
lắc đầu. Ngấn thủy ngân đỏ chấm ở mức số khí hậu thích hợp với tạng Huệ
Chi. Thế là Huệ Chi nhất quyết ngồi dậy, xỏ dép đi nhẹ nhẹ đến cửa sổ bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.