NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 162

- Kẹo bánh có người quen trên phố, con bảo người ta đưa xuống tận

nơi cho bà, cứ bán hết mới phải trả tiền. Kẹo lạc nhà này ngon chỉ kém có
kẹo Sừu Châu Nam Định, còn bánh khảo mà thửa họ làm thì hiệu Nhân
Phong phố Cầu Đất cũng trả lại tiền.

- Thôi thôi, tôi xin các bà, cứ phải là tính sát sàn sạt cho bà cụ. Tôi thì

tôi thấy bà cụ chỉ nên lấy thêm cái kẹo bi, kẹo bột và bán thêm quả chuối,
quả bưởi là gọn gàng. Những thứ kia có lãi nhiều đấy, nhưng chỉ bốn năm
bọn mua chịu, nhất là các bố các mẹ ngoài Sáu Kho, thì bà cụ không có nhà
băng nào cho vay mà giữ quán với hàng được! Chả nhẽ họ vào hàng ăn rồi
đứng lên mới nói chịu, hay là con cái đi theo đòi mua thêm thứ này, ăn
thêm thứ kia, bà cụ ở nhờ xóm người ta, biết nhà biết cửa người ta, mà lại
không cho chịu? Thế rồi đi làm mấy kỳ tiền đều không đủ trả ngay cả tiền
đong gạo lứa, vậy còn lấy đâu trang trải nợ quà bánh? Bà cụ sẽ lột cái may
ô hay cái móc ngáo của họ để trừ nợ à!

Mọi người cười ồ lên:

- Thôi thôi cứ như cựu lệ ấm nước thôi mẹ ạ cho nhàn thân. Giời đất

làm ăn thế này mà giở giói ra thì mất cả xống thôi!

Mẹ Nghĩa rằng cứ nhấp nhỏm định lên tiếng. Mẹ ngồi xoạc chân, mặt

đỏ sần như gà chọi, cầm cái quạt nan của bà cụ Xim quạt phành phạch:

- Này các bà các cụ ạ, bà cụ đây bán hàng nhưng nghĩ rằng thì là bán

hàng cũng năm bảy đường bán hàng. Hàng nước của bà cụ đây là hàng
nước nhân nước hậu, nước thủy nước chung, hàng nước ai uống đều phải
nhớ phải tìm... bán hàng để tiếng để tăm chứ không phải để tai để tiếng là
như thế đấy!

Bà cụ Xim, một tay đặt lên chiếc vỉ buồm khâu đệm mấy lượt, bọc

một vỏ bằng vải nâu để ủ ấm nước, một tay nhăm nhăm cầm gáo rót nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.