NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 17

Cố bà Đức Sinh đổi hẳn giọng, rền rĩ mà nói khi cố Nhân bảo cứ ngồi

hầu chuyện cha, và trách sao bà cứ tham công tiếc việc. Một người đã có
tuổi và lắm bệnh thì phải nghỉ ngơi mà đọc kinh mà suy ngẫm, cầu nguyện
giữ phần hồn của mình ngày càng thêm sáng láng, trong lặng để chịu ơn
của Đức chúa Thánh Thần và phép thông công của Cha cả.

Cụ chánh trương ngồi hầu chực ở phía sau cố bà Đức Sinh cứ gãi đầu

gãi tai nhấp nhổm định xin phép nói. Cụ muốn phô thêm với cha về cái sự
cố bà không chịu giữ gìn sức khỏe. Cố bà cứ lo hết món đất này lại khoản
tiền kia cho Nhà Chung. Hàng nghìn mẫu ruộng, hàng chục ngôi nhà mua
rẻ hàng bạc vạn. Rồi nào cao, quế, sâm, nhung; nào dầu tây, nước mắm, vải
sợi, chăn màn, của từ các cha đến các thầy già, thầy giáo, đến các bà xơ, bà
mụ, đến các trẻ mồ côi, bõ gác cổng nhà thờ... cố bà cũng phải để tâm chạy
vạy cho. Rồi lại cả việc phần đời! Cứ hết lo việc với quan này lại đến quan
kia để giúp đỡ cả dân làng bên lương. Như vậy thì làm gì mà chẳng hao
tâm tổn sức?! Nghĩ kỹ ra, cố bà thế mà còn vất vả hơn cả người đi cày, đi
cuốc!...

Đã tám giờ rưỡi. Cố Nhân ăn sáng lót dạ và súc miệng xỉa răng xong

thì đúng chín giờ. Ngoài nhà thờ vẫn còn nhiều người ngong ngóng, hỏi
khẽ nhau có lẽ cha chỉ xuống trại chơi chứ không làm lễ. Lại nghe nói
Người đang mệt, chiều nay không phải ngày lễ trọng, chắc Người không ra
nhà thờ, vậy con chiên không được xem Người chầu Mình Thánh đâu!
Những dãy ăn mày vừa kéo nhau đến nằm ngồi la liệt hai bên đường đá
trước nhà thờ, càng làm ầm ĩ hơn. Họ phần đông là những dân làng ven bãi
chạy đói tháng ba đã lên tỉnh nhưng không được gì lại đổ về đây.

Trong trại cụ cố ăn cơm trưa xong sớm ra cũng phải mười một mười

hai giờ. Nghe đồn cụ cố sẽ cho phát

chẩn gạo.

- Giời ơi! Đã nắng to nhưng sao lại càng rét thế này?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.