NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 218

mà không hỏi chuyện và cũng không nghĩ gì nữa. Trong khi ấy, La làm cho
mắt mình hơi lác, cái mũ đội sụp xuống và giọng nói ngạt ngạt, đôi lúc khừ
khừ như người hen xuyễn, nhiều đờm dãi, sắp kéo cơn. La thật là một phó
nhỏ tỉnh lẻ, quê kệch mà làm nghề hết sức chu đáo.

Ba lé cho La thêm năm xu. Nó toan hỏi thêm La mấy câu thì có hai gã

và một ả nữa lên bờ cười nói rất rôm rả:

- Ba ơi Ba! Chốc nữa thuyền của mày nhổ sào đấy thôi. Lão lái Quảng

Yên nó bảo tối nay vừa xuôi vừa làm canh xóc đĩa nữa. Nó cũng nghỉ để gỡ
lại món tiền hơn hai trăm đồng bị thua vì mấy tiếng bạc ngửa tư xấp bốn
lúc mày lên bờ được một lúc ấy.

Ả trong bọn thọc tay vào túi áo tây của gã đi cặp kè với mình:

- Cậu có khao gì cho mợ không nào! Gỡ ngon ba trăm đồng mà không

cao lâu Quảng Đông, thì khao đâu mợ cũng ỉa vào...

- Ừ thì Quảng Đông! Quảng Đông! Gọi xe tay đi rồi còn theo thuyền.

Ba lé bổ choàng người, quấn quấn lại khăn len, díu

cả lưỡi:

- Cho tao đi tòng với! Tao phải lên phố lấy thêm tiền về để gỡ gạc chứ.

Mẹ nó, nó mà lại xóc cái, cánh mình lại thua, thì phải chờ nó lên Hải Phòng
mà chịt cổ cướp lại tiền thôi!

Hai xe tay ngật ngưỡng chạy lên cầu, một xe chí chóe cười nói hô hố

ầm ĩ cả đường. La vội xách hòm đi vào một ngõ hẻm rồi tắt về nhà. La càng
nghĩ càng ân hận mình đã vô ý không nhận ra Ba lé ngay từ trong đám bạc.
La tự nhủ phải cẩn thận hơn nữa mà nghe ngóng, đề phòng để chuộc lại cái
lỗi nọ. Bữa cơm chiều hôm ấy, La chỉ ăn được hai lưng bát. La thấy trong
người cứ thế nào ấy, từ trước đến giờ chưa bao giờ như vậy cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.