NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 264

nhưng nhất định sẽ không thể nào là một hạng chồng vô loài như chồng
mày, mà bố chúng tao phải gọi là chú, và nó đi đâu cũng bô bô Mông-phờ-
re Đức Sinh (anh Đức Sinh tôi) hay bác cả tôi... Và nhất định tao cũng
không thể sống một đời cũng vô loài như mày được!

Cũng không hiểu tại sao, Bích Nga liền tiếp theo một câu nói lầm

thầm:

- Ba sẽ vào Sài Gòn, thế nào chả phải đưa con Hương đi theo...

Không! không! nhất định ta sẽ không cho ba ta đi đâu xa bây giờ cả! Hay
ba ta có đi đâu xa thì nhất định ta đi với. Mặc con Hương! Mặc kệ mẹ con
Hương...

Chợt có tiếng chó sủa, tiếng ôtô rì rì, tiếng mở cổng, và ồn ồn người

nói. Bích Nga vội đứng dậy, hé cửa nhìn. Khòa hai tay cứ như múa lên, mặt
cười nhăn nhúm, ngọng díu ngọng dịu:

- Ông à ã ề! ai ị ơi! ông à ã ề! (Ông bà đã về! Hai chị ơi ông bà đã về).

- Sao bảo sáng mai mới về cơ mà! Làm sao ba ta cứ phải vất vả như

vậy? Đi về hộc tốc như thế này đến ốm thêm mất thôi!

Bích Nga xô ra cửa, chân không chạy giần giật trên lối đi rải sỏi,

không kịp quay lại xỏ dép. Giáng Hương cứ nhơn nhơn như không đi vào
nhà trước. Thy San theo sau, người càng võ vàng rộc rạc như đã mất ngủ
hay ốm sốt mấy trận. Vẻ mặt y càng lạnh lùng nhưng vẫn không giấu nổi sự
khổ não, ê chề; hơn nữa, càng làm ra bộ thung dung đường bệ, thì lại càng
thấy như thằng thua bạc ấy...

Dâng đi sau cùng, tay xách nách mang các thứ làn, túi, xắc, vali riêng

của Giáng Hương, trông càng luống cuống, sợ sệt, ngơ ngác...

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.