NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 265

Thảo Minh lại nghiêng nghiêng cái dù để che cho cả Giáng Hương. Y

trỏ vào tòa nhà mái cong kiểu Nhật Bản nổi cao nhất trong đám dừa và
nhãn của mấy khu vườn chung quanh:

- Thưa bà chị, nhà em mới làm đấy ạ. Cũng may có các cụ giữ cho cái

thổ này, nên giờ chạy loạn mới được một chỗ tiện lợi vui vẻ như thế! Nhất
là được hạnh ngộ làm lân lý của bà chị. Thế mới biết về nơi đất lề quê thói
bao giờ cũng hơn. Các cụ ta đi làm ăn mở mang ở đâu, vẫn giữ ruộng đất,
vẫn về làng quê thật là đúng.

- Ai họa kiểu và làm hết bao nhiêu tiền?

Giáng Hương nhìn qua mấy nhà gần đấy, hỏi trống không. Thảo Minh

càng khiêm tốn:

- Dạ, em nhờ ông kiến trúc sư đã vẽ kiểu và xây thủy tạ Bờ hồ trên Hà

Nội ấy. Còn tốn phí, thì... (Thảo Minh làm ra bộ ngượng nghịu) chỉ bằng
cái trái của biệt thự Bờ Biển Xanh của ông bà thôi ạ! Ôi chao! Đã ông nhà
lịch lãm, lại thêm sự trang nhã của bà chị, vinla của ông bà thật là nhất Hải
Phòng. Mấy cái vinla của hãng thầu nhà cửa Đờvanhxy, của chủ sở dầu
Ănglê và của chủ nhà máy Xi măng trước đây nữa, chỉ to, chỉ lạ thôi, trông
kỹ lại thấy nó thế nào ấy, chứ không như của nhà ta, càng ngắm càng thấy
nền nã, càng ưa...

Giáng Hương mỉm cười:

- Bà quá khen!

Thảo Minh càng bẻo lẻo:

- Thưa bà chị, như thiển ý của em, gặp thời buổi loạn lạc, để phòng xa,

ta mới chạy về quê, chứ ở thành phố dù thế nào vẫn quen, vẫn tiện hơn. Bởi
thế, em phải cố giữ cho xưởng dệt của nhà em cứ làm ở trên Hải Phòng,
trong khi nào nhà in, nào xưởng máy cưa, nào xưởng đúc nhôm và những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.