NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 297

Thấy Ông Trẻ sững sờ hai tay run bần bật, Giáng Hương dốc ngược

hẳn sắc lên:

- Đấy! Tất cả cho cậu đấy! Ít quá, ít ghê quá! Ít không thể tưởng tượng

được, phải không cậu? Nhưng cậu xem đây... Tất cả sắc của cháu chỉ còn
có thế.

Chợt Giáng Hương reo lên, như tìm bắt được một vật gì.

- À! à!... Có lọ nước hoa đây! Lọ nước hoa duy nhất của hiệu Pônxabô

còn lại cháu vừa mua được, tuy không còn nguyên tem, nhưng cậu có đem
bán vứt đi cũng được hơn mười đồng... Này đây cậu cầm lấy - Giáng
Hương chuyển sang tiếng Pháp - Cũng tùy ý cậu, cậu muốn để nước hoa lại
mà dùng thì dùng...

Giáng Hương ngoẹo đầu giơ tay:

- Nhưng mà dùng làm gì thì dùng chứ đừng uống đấy! Với nước hoa

tự tử chết cũng ngọt lắm!

- "Một cối thuốc ba đồng, một vé tàu hỏa về Hà Nội mất hai đồng!

Bữa cơm chiều nay ăn ở hàng cơm mèng nhất cũng mất một đồng! Thế mà
chuyến này tôi chỉ được có hai mươi đồng và thêm một lọ nước hoa, thì...
Giáng Hương ơi! Cậu đến thật phải tự tử mất thôi!...".

Cặp mắt của Ông Trẻ long lên, chiếu vào đôi hoa tai, vào sợi dây

chuyền, vào cả ngón tay đeo nhẫn của Giáng Hương mà nức nở, nghẹn
nghẹn, thầm nhủ. Và y nhìn quanh quất như xem xét để có thể thì sụp
xuống mà lạy và níu giữ lấy tay Giáng Hương...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.