NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 324

- Hai chục bạc này La bảo với bà tôi là của Tổ chức ủng hộ nhà ta. Bà

tôi và cái Lê phải đem đong gạo cả mà ăn. Hai bà cháu có khó khăn quá,
bán bát nước, củ khoai nhặt nhạnh không sao đủ, thì cũng chỉ nên độn thêm
ngô thêm khoai mà ăn, chứ đừng bớt nữa. Về phần cái Lê, thế nào nó cũng
lại phải đi học. Không học sáng thì học chiều. Cố nói với cậu giáo trong
xóm cho nó học ở gần nhà.

Nghe thêm Xim căn dặn điều này, La lại ngạc nhiên và buồn buồn, vì

lại không hiểu do Xim quá cẩn thận, hay Tổ chức định thế nào đây, nên bà
cụ Xim vẫn phải ở Hải Phòng. Ừ thì vì công việc Xim phải đi lại luôn và
giữ bí mật, nên không thể để bà cụ ở với Xim, chứ còn ở với La thì có gì
đáng sợ? Đã thế Xim lại được yên tâm về đời sống. Bà cụ ra ngoài đấy vẫn
bán nước bán quà bánh, còn La đi cắt tóc, cái Lê đi bắt cua, ba bà cháu
quấn túm với nhau làm ăn, không những không thiếu thốn mà lại xôm xả là
đằng khác.

- Thôi, La đi nhé!

Thằng La hóm hỉnh nhìn Xim: "Lại nhớ nhé!", "Phải nhớ nhé!".

- La nhớ nhé, có cần lắm, vạn bất đắc dĩ mới tìm đến Dâng, mới cho

Dâng gặp mình, chị em mới gặp nhau. Và có gặp nhau thì tuyệt đối không
được mang tài liệu trong người, hay ăn uống chuyện trò gì lâu đấy!

Hai tay La nắm lấy tay Xim, nói như làm tuồng, làm chèo, vừa

nghiêng người, liếc mắt:

- Dạ dạ... xin nhớ ạ... xin nhớ thật là nhớ, nhớ ghi tâm khắc trí... Nhớ

thật là nông, à à... thật là sâu ạ ạ ạ...

Bây giờ thì Xim cười thật. La lại như dạo nào tong tong cõng em ở

ngoài phố về gọi mẹ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.