NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 394

La trông trước trông sau, hạ thấp giọng.

- Bác Vy bố trí xong cả rồi. Nội nhật ngày kia thì bác đón chú. Bác

dặn đi dặn lại cháu phải đưa chú đến địa điểm, bảo đảm trăm phần trăm an
toàn...

Chấn không nén được hồi hộp:

- Nột nhật ngày kia bác Vy đón tôi? Và bác Vy bảo cháu phải đưa tôi

đi!...

La cất hòm đồ lề, ra vườn đi sau. Chấn liền cuộn chiếu, gấp lại chăn,

ngồi hẳn lên một lúc. Rồi mặc kệ trong người vẫn còn như rỗng và mặt
mày chỉ chực quay lộn, Chấn bước xuống đất, vịn vịn mép giường lần lần
đi. Đúng là đầu gối Chấn sắp long hay chỉ chực khuỵu xuống, nhưng Chấn
cứ bước. Chấn nhằm cái cột trong để nếu có mệt có ngã thì ôm lấy mà tựa
mà nghỉ. Rồi từ cột trong, Chấn ra cột ngoài, và từ cột ngoài, Chấn tiến ra
bậc cửa.

Gió vẫn lạnh tuy trời đã có nắng to. Chấn càng nôn nao. Chấn cứ đứng

ôm lấy cái cột quân bên cửa mà nhìn cảnh vật. Chấn nhìn hẳn lên đỉnh trời
chói rực cho mắt làm quen và cả cân não cũng quen nữa. La trở vào sợ quá.
Người Chấn không những rộc rạc mà còn lêu đêu, chỉ có da bọc xương, đôi
mắt lỗ đáo, gương mặt vàng vọt. La chạy vội lên, ôm lấy cánh tay Chấn.

- Chú Năm định đi sau đấy à? Sao chú không gọi cháu? Nhỡ chú cảm

lại thì khốn?

Chấn lắc đầu:

- Sốt đến như trận này thì không còn thể nào chết vì bệnh tật nữa! À,

vậy thì mai ta đi sớm chứ!

- Mai chú đã đi được à? Chú đi sớm làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.