NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 454

bọn phu khuân vác, phu canh điếm cũng bỏ đi đâu hết. Trơ lại những đống
bao tải, chiếu, vải tuồn đắp trùm lên những người ôm giữ đồ đạc hàng hóa
buôn bán vào loại con cá lá rau mớ khoai mớ đậu. Họ ngủ. Nếu chưa có
súng bắn đến nơi, lửa táp tới chỗ, thì việc gì xảy ra cũng mặc.

Thanh không ở trên toa, không vào phòng đợi, cứ đi đi lại lại chán ở

bờ hè thì ra cửa ga và các hàng quán.

***

Trời đã sáng. Mới mờ mờ mặt đất, mọi người đã lục sục giục nhau

dậy, thu xếp các thứ, bàn tính ồn ồn. Cả xếp ga lẫn xếp tanh đều lẳng lặng
chẳng chịu nói năng gì cả, đến nỗi không còn ai dám hỏi han họ nữa. Thế là
khách cứ cùi cũi xuống tàu. Người ta thấy nếu cứ cố nán chờ tin tức tàu
chạy thì không khéo bị chết oan hay khốn khổ vì cảnh bỏ tan bỏ hoang, bơ
vơ ở giữa đường này. Ai muốn ra thì ra, ai muốn vào thì vào, cửa bán vé
đóng, phu nhà ga và người làm tàu nằm ngủ như chết. Buồng xếp ga càng
nghiêm ngặt hách dịch hơn cả công đường quan Tổng đốc.

Từng đám từng lũ kéo nhau ra đường cái, vừa đi vừa hỏi tin tức: "Hà

Nội làm sao thế? Súng gì bắn mà nhiều thế? Có thấy tàu xe gì ở Gia Lâm
chạy không? Có phải ông Tây ông Nhật đánh nhau không? Ông nào đánh
trước? Làm sao hai ông lại đánh nhau? Liệu chừng có yên hàn được
không?". Gặp ai họ cũng hỏi, thành thử chỉ người nọ lại hỏi người kia.
Người đi ngược hỏi người đi xuôi. Người tạt ngang hỏi người đỗ gánh. Bàn
tán các cách nên đi đường nào, lối nào để không phải qua Hà Nội mà về tới
nhà mình. Hoặc nên tìm đến ngã tư, đầu đường hay ra bến tàu nào để chờ
những bọn về cùng huyện cùng tỉnh.

Bọn buôn vừa thì gọi xe bò xe tay trả giá gấp đôi. Bọn buôn to nhất

định xếp hàng ở gần ga, cho tiền phu điếm, tuần đinh, trương tuần sở tại
canh giữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.