NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 467

Vừa mỏi, vừa khát, Thanh dừng lại, vào một quán nhỏ bên đường ở

đầu chợ.

***

"Chỗ Dâng nằm vẫn là cái chõng kê ở gian chái của nhà bếp. Một

chăn sợi cũ, một tay nải đựng hai bộ quần áo, hai thước vải hoa, hơn chục
vuông vải ta, một gói kim chỉ, mụn vải, thuốc cảm, dầu bạc hà và ba quyển
truyện Lục Vân Tiên, Quan Âm Thị Kính, Nhị độ mai: đấy là tất cả đồ đạc
của Dâng hay là tư trang vốn liếng của Dâng cũng được. Thanh ngồi nán lại
bên Dâng một lúc nữa rồi nắm lấy tay Dâng:

- Tôi đi nhé.

Dâng lại ngước mắt lên, long lanh. Gương mặt Dâng tươi hớn. Và khi

thấy Thanh lại chăm chắm nhìn xuống bụng mình, thì Dâng cúi mặt, miết
miết tay Thanh như có ý giục: "Thôi anh đi kẻo muộn". Rồi Dâng đứng dậy
đi với Thanh. Tiếng nói của Dâng nhỏ nhẹ bên tai Thanh:

- Minh cũng được! Hải cũng được! Nam cũng được! Nhưng em thấy

đặt tên con là Minh thì...

- Thì hay hơn, đẹp hơn, hay nhất, đẹp nhất, vừa ý cô

chứ gì?!!".

... Thanh tủm tỉm cười. Uống thêm bát nước nóng sút lưỡi, Thanh trả

tiền bà hàng, chào mọi người ra đi. Những hình ảnh kia cứ ẩn hiện trước
mặt Thanh . Và khi Thanh nói thầm câu trên đây thì Thanh thấy loa lóa mặt
trời đã lên cao, chiếu hẳn vào mắt mình. Tiếng chuyện trò cười nói, tiếng
gồng gánh lợn gà ồn ồn hơn. Còn cả tiếng gọi, tiếng nô đùa của các trẻ con
theo mẹ theo bà. Thanh đi lẫn vào một đám gánh khoai và rau dưa, nghe
các bà kể chuyện về giá cả thóc gạo, về cân thóc cân đay, về tin tức Tây
Nhật đã đánh nhau to ở Hà Nội. Dân chúng vùng đây không hiểu đã được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.