NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 494

thì chết mất! Không thì nó cũng bị người ta bắt, hay bị chó to chó dữ ăn thịt
mất thôi!

Xế trưa cái Lê về. Lê không có ai mượn làm cả. Nhưng Lê còn có hơn

một chén cơm. Bà cụ Xim gặng mãi, Lê nấc nấc mãi mới nên nhời.

- Chẳng nhà ai có cơm thừa cả! Mà có họ cũng chẳng cho đâu. Họ cứ

bảo con trí trá. Con gái trông còn khỏe thế kia mà đi ăn xin. Con lại càng
không dám nói xin về cho bà để bà cho mèo. Nhưng có bà gì ngày trước đi
làm với cô Xim nay về đan phên ở lán nứa, bà ấy thấy con cứ thập thò ở
chỗ người ta ăn, bà ấy gọi con lại gói cơm cho, dằn dằn tay vào trán con
bảo: "Tao biết rồi, tao biết rồi! Không đời nào bà mày bảo mày đi ăn xin
đâu! Chắc chưa đong được gạo, nhà mày đứt bữa, bà mày phải cho mày xin
cơm về cho con mèo,... nên mới chỉ xin một thìa, một đũa xới thôi! Thôi
nhé, về nói với bà bây giờ lo chạy, đến người còn chẳng ra gạo ra cơm mà
ăn, nữa là cho mèo cho chó. Thương nó thì đem mà vứt nó xuống sông thôi.
Còn gói cơm này, mày phải để bà mày ăn cả. Cơm của tao gạo quê chứ
không phải gạo máy đâu.

Bà cụ Xim lặng thinh, bà bảo cái Lê cất gói cơm đi...

"Chắc bây giờ bà cụ lại lấy cơm cho con mèo ăn đây. Bà cụ cho nó ăn

dè chờ đến khi nhà chạy được gạo!".

"Ngày mai phải lên Hải Phòng vay gạo vay tiền cả cho bà cụ và cái

Lê. Cô Xim đã gởi gắm bà cụ và cái Lê về đây tránh Nhật khủng bố, mà ta
lại để bà cụ phải trở lại Hải Phòng hay để bà cụ ở đây mà đói thì khuyết
điểm thật là to... và cũng không thể để có khuyết điểm ấy được!".

Dâng lại tự hỏi sao chuyến này mình yếu đến thế này? Nếu không

Dâng sẽ đi từ hôm qua ra Hải Phòng, hay Dâng ra bến, sang bên kia sông
thì cũng chạy được gạo ăn. Tuy đang đói kém nhưng mấy lò vôi lò gạch
vẫn làm. Dâng không đội than đội gạch, gánh đất thì đi xe đá, và anh em bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.