NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 29

Bảo vừa dứt tiếng, phựt! sợi dây giựt tung ra, mặt bàn bằng đá reo

loảng soảng vì những hạt thủy tinh tuột xuống. Chỉ một cái vơ vản vẹn,
những hạt óng ánh kia thu lại trong bàn tay run run của Bảo. Rồi từng tiếng
một, phải, từng tiếng một Minh ạ, thủy tinh rít lên dưới một gót guốc xéo
nát. Tôi gai cả người, và, trong màn bên kia, những tiếng nở nức.

Bảo nghiến răng nói thêm mấy câu nữa thì tung chăn, vào nằm vật ra

giường, thở hồng hộc. Tôi không dám động đậy và có chịu cái sức nặng của
chân Bảo đè lên mu bàn chân tôi, làm tôi đau tê như bị tra tấn. Từ đó tới
sáng, một giấc ngủ lầy nhầy xám sịt như mồ hóng. Khi trời bừng nắng,
cánh liếp vẫn đóng. Vài tia vàng diệp chiếu vào nhà, cát bụi lầm lên trong
không, chờn vờn. Có tiếng người nói xì xào, sau đó, tiếng dép lẹp xẹp. Mẹ
Bảo ở dưới bếp lên, ỳ ạch mở cửa, rồi chuyên lên nhà một bình nước nóng
thường lệ.

Tôi không dám nằm lười biếng ủy mị như thế lâu hơn phút nữa, mà

vùng dậy. Vừa vén màn, nhìn ra ngoài, giác quan tôi liền như bị xé ra. Dưới
đất, những vụn thủy tinh lấp lánh trong ánh nắng ban mai cắm phầm phập
vào mắt tôi và cả vào màng óc tôi. Giường bên kia, Phương cũng lồm cồm
ngồi dậy vấn tóc và kéo áo dài mặc. Một tiếng hét líu lưỡi. Phương chạy xồ
ra giữa nhà, cúi vồ lấy dây chuỗi hạt nằm dí trên đất:

- Giời ơi! ai làm rơi để người ta giẫm của tôi thế này?

Không thấy đáp lại, Phương nức nhở:

- Ai thế này? Ai thế này hở giời ơi!

Vóc người lẩy bẩy của mẹ Phương từ từ tiến lại bên Phương, Phương

vùng ngước mắt, quắc mắt nhìn mẹ:

- Mẹ! Mẹ! có phải mẹ làm rơi của con không?

Bà mẹ Bảo lắc nhẹ đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.