NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 30

- Ừ... ừ... có lẽ mẹ đánh rơi đấy... Đêm qua mẹ đi tìm bao diêm ở bàn

để châm đèn, vậy có lẽ mẹ quờ quạng đánh rơi của con. Thôi, kỳ tiền sau
mẹ bớt cho con một nửa con mua.

... Bốn tháng sau, tôi gặp Phương được hai lần. Và từ bấy đến giờ,

thỉnh thoảng tôi chỉ được nghe người ta nói láng máng đến Phương. Sau
khi Phương bỏ nhà theo Xương đi diễn kịch, Phương đâu lấy đến bốn, năm
người nữa. Trừ người sốp phơ hiện giờ là có nghề nghiệp còn đều là những
trai măng con những gia đình giàu có và được nâng niu.

Một lần người ta cho tôi biết là Phương dan díu và có con với một gã

dậy nhẩy đầm. Không biết đứa con ấy Phương có nuôi hay cho ai. Có lẽ
Phương đã cho đứa bé kia đi vì từ ngày có mang nó, Phương trông sọp hẳn
đi, lâm vào sự thiếu thốn khốn cực đến nỗi quần áo lôi thôi và quanh quẩn
chỉ có hai bộ đã rách và phải vá.

Minh ơi! Giờ Bảo và Phương cùng ở một nơi và có căn bản sống đấy.

Nhưng không biết anh em có nhìn nhận nhau không? Hay một đằng vì chán
nản và hằn học, một đằng đau đớn vì bị ruồng bỏ, cả hai vẫn lao mình vào
những phút khoái lạc mê tơi để khỏi nhìn thấy sự thực và để sung sướng
trong lãng quên nhưng đau khổ vì chia rẽ, hư hỏng, tan nát và chết?! Nếu
không có một hoàn cảnh khác để sống, một lý trí khác để nhận định, một
tâm hồn khác để rung động, thì Bảo và Phương còn là xa nhau, nhưng vẫn
chung với nhau, ai chung với nhau trong cái vực tiêu diệt của sự buồn nản
và khoái lạc!

Nguyễn Xuân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.