NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 33

lâng lâng như có cánh, bay la cà vào những rừng rậm, núi sông, biển cả đầy
những nhân vật kỳ dị.

Thỉnh thoảng bà lại kéo nhích cái khăn đắp ngực tôi lên rồi vuốt trán

tôi:

- Trời lạnh đấy! Anh phải cẩn thận không đau ngực thì khốn! Mà

người anh đương hâm hấp sốt đây này!

Thật ra trán tôi lúc bấy giờ một phần nóng rực bởi bệnh, một phần vì

sự ủ ấp của tình mẹ con mà tôi thấy hiện ra với những cái nhìn và những nụ
cười chỉ biết có mình tôi. Ôi, cặp môi không che nổi hàm răng thô, còn sót
vài chiếc răng cửa khấp khểnh, to và nham nhở, và bà vuốt vén lên những
sợi tóc thưa thớt phớt trắng rủ xuống vầng trán nhăn nheo.

Lần đó bà mẹ Tuyên nói rất ít về Tuyên, Minh ạ. Tôi có hỏi thì bà mới

cho biết đã hơn tám tháng nó chỉ gửi cho bà ba bức thư với ba địa chỉ khác
nhau ở Nam Kỳ và Cao Mên. Và một lần bà nhận được một colis
recommandé trong đó có hai tấm lụa lào, một khăn bàn dệt bằng khung cửi,
một bộ đĩa chén bằng bạc và rất nhiều bánh kẹo. Thì lụa bà đã bán lấy tiền
làm cho nó hai tễ thuốc bổ huyết, còn khăn bàn và chén đĩa, bà cất kỹ chờ
nó về dùng thì dạo nọ bà giở ra cho Minh đấy.

Bà mẹ Tuyên lắc đầu, cười rồi nói với tôi:

- Anh Xuân! Anh tính đến bao giờ nó mới đứng đắn được? Tôi già

người đi chỉ vì nó thôi anh ạ. Tôi có mình nó là con trai mà nó cứ nay tỉnh
này mai xứ khác, chỗ việc làm lương tháng năm bẩy chục cũng đùng đùng
bỏ, đi đâu không đi cứ đâm vào những miền chỉ nói đến tên nghe đã ghê cả
người. Rồi khi nào mẹ được thấy con về thì lại làm vú già sắc thuốc cho
con, mang thêm ít công nợ vì những trứng gà, sữa, bồ dục, cam, chuối, thịt
bò mua chịu ùn ùn của người ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.