NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 35

Đã một lần tình cờ tôi đến thăm bà vào buổi giỗ ông thân Tuyên.

Đương lom khom trước bát nhang lấp lánh những đốm sáng và tỏa hương
thơm man mác, bà như mê đi với với những cái vái mềm rẻo, nhịp nhàng,
còn tôi trong cái giọng khấn thầm thiết tha của bà......... Tôi không dám lên
tiếng, dừng bước lại. Trong cái cảnh yên lặng nao nao xa vắng đượm mùi
huyền bí, tôi thấy người lành lạnh và như nghẹn ở cổ. Khi tiếng chuông vừa
gióng lên vang lâng để gọi các âm hồn, thì cả giác quan tôi nổi gai, rùng
giợn chạy suốt đến kẽ tóc. Bà mẹ Tuyên làm tôi giật nẩy mình vì những
tiếng nói rồn rập qua những hơi thở không đều. Tôi hay bất kỳ ai quen với
Tuyên đến lúc này mà chả làm bà xúc động như thế.

Nhưng Minh ạ, buông xong câu nói trên kia, sau một lúc lâu yên lặng,

bà mẹ Tuyên ngước mắt lên, nhíu mắt lại, khóc rưng rức và lắc đầu:

- Anh Xuân ơi! Tôi đương mong mỏi thế có ngờ đâu, ngờ đâu lá thư

mới đây nó đã trả lời bỏ người vợ Cao Mên ấy rồi. Vì nó thấy vợ con bận
bịu lắm, nặng cái vai thờ của nó lắm, và nó sinh ra không phải để làm chân
thư ký và giữ két cho nhà vợ. Nó còn nói thêm là mới thử đa mang một lần
mà đã thấy khó chịu đến như thế, vậy có lẽ nó cạch đến già. Anh Xuân! anh
xem tôi còn trông mong gì ở nó hở anh?!

... Sự xúc động dịu dần, bà mẹ Tuyên chùi xong nước mắt với vạt áo

thì bảo tôi nhờ một đứa bé mua cho bà mấy xu trầu cau. Bà vừa ăn vừa đưa
mắtt nhìn chỗ tôi ở. Thì khốn nạn! chỗ ở của chúng mình có bao giờ qua
một gian nhà, hơn một cái giường và một cái ghế? Bà mỉm cười, lắc đầu:

- Đến nhà các anh vẫn chẳng thấy nhiều cái gì mà chỉ thấy ngổn ngang

bề bộn những sách báo là sách báo.

Bà nhổ cốt trầu, đoạn cười,nói tiếp:

- Còn anh Minh và anh, đừng nên bắt chước cái thằng Tuyên bất hiếu

nhà tôi! Các anh...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.