NGUYÊN HỒNG TUYỂN TẬP TRUYỆN LẺ - Trang 72

Tôi yên lặng với một sự cảm động. Tôi lại nắm tay Nùng Phòng, dịu

giọng:

- Việc gì mà tiếc, chúng ta không nghe đêm nay thì nghe đêm khác với

nhau mà. Và Nùng Phông ạ, tôi chưa đến bản vội đâu. Tôi lên nương ngồi
chơi với Nùng Phòng một lúc đã.

Nùng Phông vội cất tiếng qua những hơi thở dồn dập:

- Cậu ký thế thì lại tốt với tôi quá! Tôi cám ơn cậu ký nhiều lắm đấy!

Ừ! Ừ! sao cậu ký lại tốt với tôi quá thế?

Nùng Phông và tôi rẽ tạt ra một lối nhỏ bên sườn đồi. Chúng tôi nói và

nói, âu yếm nghe nhau như cặp nhân tình. Tôi chẳng còn thấy rét nữa vì sự
niềm nở chất phác của Nùng Phông và cả cái vùng trời vàng rực kia càng
ùa đến trước tôi với những làn gió rào rào làm quằn quại hỗn loạn thêm
những gợn ánh sáng reo múa trong mắt tôi. Chợt tim tôi như vọt ra khỏi
lồng ngực: tôi đã leo lên chót vót đỉnh ngọn đồi bao quát cả vùng Bản Sào,
và, ngay trước một tôi, đây này, lửa đương cháy cuồn cuộn, lau cỏ khô bị
thiêu đốt nổ ầm ầm.

Nùng Phông trỏ tay:

- Cậu ký ạ, xuống đây và sang bên kia là tới nương của tôi.

Tôi vỗ vai Nùng Phòng cười:

- Thích nhỉ! Nhưng sao Nùng Phông lại đốt lửa gần nương của mình,

không sợ cháy cả lúa à?

Nùng Phông lắc đầu:

- Tưởng thế nhưng còn xa lắm, và gió thổi lên chứ có thổi xuống đâu!

- Nùng Phông đốt lửa từ lúc nào thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.