NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 565

Bạch Nặc Ngôn cảm thấy hình như mình đúng là một người đặc biệt keo

kiệt, nhưng dù sao một người keo kiệt như cô vẫn chịu bỏ tiền mang quần
áo của Trình Nghi Triết đi giặt khô, cô đúng là vẫn rất tử tế.

Đến buổi tối, Bạch Nặc Ngôn kéo Trình Nghi Triết đến một quảng trường

nhỏ, ở đấy có rất nhiều người cao tuổi đang khiêu vũ.

Bạch Nặc Ngôn nhanh chóng gia nhập với họ, một đám người cùng vui

vẻ nhảy múa.

Trình Nghi Triết đứng một bên không mở miệng, cô đang đi một đôi giày

cao gót, dáng cô nhảy như đang chơi đấu vật, khiến người xem muốn chạy
ngay lại đỡ cô.

Bạch Nặc Ngôn là một người có lực tay vô cùng yếu.

Hồi nàng học đại học, môn thể dục bắt buộc trong kỳ là bóng chuyền,

muốn qua phải đối chuyền để bóng không rơi xuống đất, hơn nữa sẽ có
người tính điểm, đo độ cao của đường bóng. Lần đó Trình Nghi Triết vô
tình đến phòng tập thể dục, anh thấy rất nhiều người vây lại xem, có nam
sinh còn cười : " Nữ sinh này chơi bóng chuyền, cảm giác như xem hai quả
bóng đang nhảy."

Miêu tả đó về cô không hề sai chút nào, độ cao cô nhảy mỗi khi cô

chuyền bóng khiến người xem không thể nói nổi lên lời, thấp đến kinh
người, hơn nữa, trái bóng chuyền rất nhanh rơi xuống mặt đất, hết lần này
đến lần khác cô cứ nhảy qua nhảy lại đỡ bóng. Giáo viên thể dục đó không
dám nói cô chơi bóng chuyền khiến anh ta đau tim, chỉ nói cô nhảy quá
thấp, đánh bóng không có lực. Cuối cùng giáo viên đó hỏi cô đánh được
bao nhiêu quả, cô còn rất tự hào nói rằng, cô đánh được những một trăm
linh ba quả. Thật đáng tiếc là cô còn không biết xấu hổ. Kết thúc tiết học
bóng chuyền, cô chạy đến khoe với một bạn cùng lớp: "Tôi đã chọn môn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.