NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 657

Hôm nay hình như là ngày để hoài niệm, sao ai cũng đến tìm cô để kể

chuyện cũ thế nhỉ.

Khóe miệng Bạch Nặc Ngôn khẽ mỉm cười:

- Sống cùng một thành phố, gặp nhau là chuyện đương nhiên.

Giang Tang Du cũng chẳng nói sai:

- Bây giờ nhớ lại, đúng là em đã gặp Mạnh học trưởng được một thời

gian quá lâu rồi. Ngay từ giây phút học đầu tiên đến trường cao trung em
nhìn thấy anh ấy, em nhận thấy sự tồn tại của anh ấy, sau đó lại luôn nghe
ngóng các thông tin có liên quan đến anh ấy, có lẽ cái tên đó đã ảnh hưởng
quá mật thiết đến em trong 3 năm học cao trung. Nghĩ lại, thời gian thật tàn
nhẫn, chớp mắt nhớ về ngày ấy, mới nhận ra mình đã từng ôm ấp một mối
tình ngọt ngào.

- Con người luôn tiến về phía trước, không ai có thể luôn sống trong quá

khứ.

Giang Tang Du cúi thấp đầu:

- Có lẽ lúc đó thật đẹp biết bao, tuy nó chỉ hạn hẹp trong suy nghĩ của

một người, luôn mong đợi một cái nhăn mặt nhíu mày, một nụ cười của
người ấy.

Ánh mắt cô giương lên, dừng lại trên khuôn mặt Bạch Nặc Ngôn:

- Chị đã từng như vậy chưa, ánh mắt luôn chỉ dừng lại trên bóng dáng

một người, mỗi lần thấy người ấy là trái tim đập rộn rã, nếu không được
gặp lại thấy trống vắng vô cùng?

Bạch Nặc Ngôn vẫn không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.