NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 102

“Thú dữ?”
“Sói và gấu, có chỗ thì là báo và hổ, mùa này thì chúng cũng chẳng

lẩn quẩn quanh đây, nhưng khi thời tiết trở nên khắc nghiệt hơn, chúng sẽ
xuống núi tìm cái ăn.”

“Vậy thì mùa đông mọi người phân chia nhà cửa thế nào? Thuê nhà

ư?”

“Khi tròn hai mươi tuổi, mỗi người đều cũng được cấp cho một căn

nhà. Phần lớn người dân ở đây bán chúng đi ngay hoặc đem cho thuê khi
họ về làng làm việc. Khi mùa đông đến thì họ mua hoặc thuê lại nhà.”

“Ra vậy.”
Các thành lớn cũng được bao bọc bởi tường cao, chỉ có một cửa để

vào trong, được canh gác cẩn thận bởi binh lính, mỗi người qua cổng đều
phải trình diện với thủ thành. Đạt Tỷ nói thường thì lính gác chỉ gác cổng
thành thôi nhưng lần này họ đang tìm kiếm một cô gái trẻ có mái tóc đỏ, là
hải khách đã trốn thoát khỏi Phối Lãng mấy hôm trước, nên an ninh được
siết chặt hơn. Bên trong cổng thành là những ngôi nhà được xây san sát,
đường phố tấp nập người qua lại, có một nhóm người dựng lều bên bờ
tường.

“Không phải là mỗi người đều được cấp cho một căn nhà sao, vậy tại

sao những người kia phải sống trong lều vậy?” Yoko chỉ vào những căn lều
dưới chân tường.

Đạt Tỷ khẽ nhíu mày: “Đó là nạn dân đến từ Khánh quốc, gần đây họ

sang đây rất nhiều, tình hình bên đó hiện giờ rất hỗn loạn. Bọn họ đều chạy
trốn yêu quái và nội loạn. Đến khi thời tiết ấm hơn thì số lượng người đến
đây còn tăng nhiều nữa.”

“Ở đây cũng có nội loạn ư?”
“Đương nhiên là có, không chỉ có Khánh quốc, ta nghe nói tình hình

Đới quốc ở phương Bắc còn tệ hơn.”

Yoko chỉ biết gật đầu, so với nơi này, Nhật Bản quả thật là một quốc

gia rất hòa bình. Ở đây, ngoài chiến tranh loạn lạc, tình hình an ninh trật tự
cũng không ổn chút nào, hai người không khi nào dám rời mắt khỏi hành lý
của mình. Thi thoảng có một vài đám du thử du thực xông ra chặng đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.