NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 120

“Xin hỏi…” Cô hỏi lại, có lẽ ông ta không nghe rõ.
Lần này, đôi mắt ông càng mở to hơn.
“Tiếng Nhật…” Ông vừa nói vừa lập tức chạy trở lại căn phòng.

“Cậu… Cậu đến từ Nhật Bản à?”

Yoko không trả lời, ông lão nắm lấy tay cô: “Cậu là hải khách à? Làm

sao lại đến được đây? Cậu ở đâu đến? Làm ơn nói tiếng Nhật lần nữa đi.”

Cô chỉ biết lặng lẽ nhìn ông.
“Làm ơn, làm ơn nói tiếng Nhật đi, lão đã không được nghe tiếng Nhật

từ nhiều năm nay.”

“Cháu…”
“Lão cũng đến từ Nhật Bản. Nói đi, nói tiếng Nhật cho lão nghe đi.”
Sâu trong đôi mắt già nua đầy nếp nhăn của ông, một dòng nước mắt

tuôn ra lấp lánh, khiến Yoko cũng muốn khóc theo. Quả thật là trùng hợp, ở
thế giới xa lạ này, tại thành Thác Khâu rộng lớn này mà bọn họ lại gặp
được nhau.

Cô nói: “Ông cũng là hải khách sao?”
Ông lão gật đầu, rồi lại gật đầu thêm nhiều lần nữa, không nói nên lời,

đôi bàn tay gầy guộc của ông nắm chặt cánh tay cô, Yoko có thể thấy được
suốt thời gian qua ông quả thật đã rất cô đơn, cô cũng cũng cầm tay ông.

“Trà?” Ông run rẩy hỏi cô.
“Cậu uống trà không?”
Yoko gật đầu.
“Trà phải không? Lão đây không có tiền nhưng cũng có ít trà xanh.

Chờ lão một chút nhé?”

“Cảm ơn ông.”
Một lúc sau, ông lão quay lại với hai chén trà trên tay, cô rất cảm kích

ông, mùi trà xanh khiến cô lại nhớ quê nhà. Ông lão vừa nhìn cô nâng chén
trà trên tay vừa ngồi xuống.

“Lão mừng quá, lão vừa xin bọn họ nghỉ một buổi. Cháu trai… À

không, cháu gái, tên cháu là gì?”

“Nakajima Yoko”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.