NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 125

Ông lão nhìn cô bằng một ánh mắt khó hiểu, ông nói: “Vậy đại chiến

kết thúc vào năm nào?”

“1945 ạ.”
“Năm Showa

[1]

ấy?”

“À…” Yoko nghĩ một chút, cố gắng nhớ lại bảng đối chiếu niên biểu

mà cô đã học thuộc trước kia. “Năm Showa thứ 20, có lẽ vậy?”

“Showa thứ 20?” Ông lão nhìn cô ngạc nhiên. “Lão cũng đến đây vào

năm Showa thứ 20. Vậy đại chiến kết thúc vào tháng nào?”

“Tháng tám… Ngày 15 tháng 8.”
Ông lão nắm chặt tay: “Tháng tám? Ngày 15 tháng 8 năm Showa thứ

20?”

“Vâng ạ…”
Ông trừng mắt nhìn cô.
Cô không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu yên lặng nghe ông lão khóc kể

về những mất mát mình đã phải chịu do chiến tranh.

Cho đến nửa đêm thì ông bắt đầu hỏi Yoko về chuyện cá nhân của cô,

gia đình, nhà cửa, nơi cô sống thế nào, cuộc sống của cô giờ đây ra sao, trả
lời hết từng ấy câu hỏi quả thật khiến cô có chút thống khổ. Bên cạnh cô
bây giờ là một người đi trước, ông đã bị đưa đến thế giới này và không thể
quay về, điều đó làm cô cảm thấy buồn khổ. Rồi cô cũng sẽ giống ông ta ư?
Cả đời sống ở thế giới xa lạ này và không thể trở về. Ít ra cô vẫn còn may
mắn hơn một chút khi gặp được một hải khách đồng cảnh ngộ, trong suốt
thời gian qua, ông lão chỉ có một thân một mình ở nơi này.

“Lão đã làm gì mà bị báo ứng thế này?” Ông lão ngồi xếp bằng, khuỷu

tay đặt trên gối còn bàn tay thì ôm lấy đầu mình. “Gia đình và bạn bè lão
đều chết cả trong khi lão thì bị lạc đến thế giới kỳ lạ này. Sao ông trời
không để lão chết trong trận không kích ấy luôn đi, không đến nửa tháng,
không đến nửa tháng sau là chiến tranh kết thúc rồi.”

Yoko vẫn không nói được câu nào.
“Chỉ cần chiến tranh kết thúc thì mọi người lại có thể sum họp. Nhưng

giờ đây, chỉ có mình lão ở thế giới này, ăn không no, mặc không đủ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.