NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 126

“Vâng, nhưng…”
“Giá năm ấy lão chết đi trong cái trận không kích ấy cho rồi, còn hơn

phải một thân một mình ở nơi xa lạ này, đến tiếng cũng không hiểu người
ta nói gì.”

Yoko nhìn ông ngạc nhiên: “Ông không hiểu tiếng ở đây ư?”
“Không… Lão cũng chỉ vừa mới học được một chút gần đây thôi, vì

thế nên lão chỉ có thể làm thứ công việc này.” Ông nhìn cô một cách nghi
ngờ. “Cháu hiểu những gì bọn họ nói ư?”

“Vâng…” Cô trả lời ngập ngừng. “Trước giờ cháu vẫn nghĩ đó là tiếng

Nhật.”

“Vô nghĩa!” Gương mặt ông lão sửng sốt. “Trước giờ, trừ mỗi khi lão

tự nhủ với bản thân mình ra thì thứ tiếng Nhật duy nhất ta nghe được là từ
cháu vào hôm nay. Tuy chẳng hiểu được lời nào của bọn họ nhưng lão cảm
thấy nó tựa như tiếng Hoa. Chắc chắn đó không phải là tiếng Nhật!”

“Nhưng chẳng phải nơi này cũng dùng Hán tự sao?”
“Đúng là Hán tự, nhưng là Hán tự Trung Quốc

[2]

, trước đây ở cảng có

vài người Hoa, lão thấy họ viết chữ như vậy.”

“Không thể nào!”
Yoko mở to mắt nhìn ông, tâm trạng vô cùng phức tạp, cô hỏi: “Từ khi

đến đây, cháu chưa từng có vấn đề gì về ngôn ngữ. Nếu họ không nói tiếng
Nhật thì làm sao cháu hiểu được?”

“Vậy cháu có hiểu những gì người trong khách điếm nói với nhau

không?”

“Tất nhiên.”
Ông lão lắc đầu: “Dù cháu cho đó là gì, nhưng lão chắc chắn đó không

phải là tiếng Nhật. Không ai ở đây nói tiếng Nhật cả.”

Chuyện gì đang xảy ra thế này? Trong đầu Yoko hỗn loạn. Chắc chắn

cái thứ tiếng cô nghe thấy ở đây là tiếng Nhật, nhưng tại sao ông lão này lại
bảo đó không phải là tiếng Nhật, cô không cảm thấy thứ âm thanh người
dân ở đây nói chuyện với cái thứ tiếng ông lão nói có gì khác nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.