NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 128

Một giọng từ bên ngoài gọi cửa: “Khách quan, có chuyện gì không?”
Ông lão vội vàng đưa ngón tay lên miệng, ra dấu cho cô im lặng, Yoko

nói vọng ra cửa: “Xin lỗi, không có chuyện gì đâu!”

“Khách quan, xin đừng làm phiền giấc ngủ của người khác.”
“Tôi sẽ chú ý hơn.”
Tiếng chân ngoài cửa dần rời đi, cô thở dài, ông lão vẫn nhìn cô bằng

vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

“Mới vừa rồi cháu hiểu hết những lời họ nói ư?”
Yoko gật đầu: “Vâng.”
“Nhưng chẳng phải vừa rồi cháu nói tiếng Nhật sao?”
“Vậy chứ cháu nói tiếng gì?”
“Cháu nói tiếng Nhật!”
“Nhưng cái người kia hiểu mà.”
“Ừ thì đúng.”
Yoko nói thứ tiếng cô thường nói và nghe được thứ tiếng cô thường

nghe, vậy chuyện này là như thế nào?

Vẻ mặt ông lão mềm ra: “Nhưng cháu chắc chắn không phải là một

kaikyaku, ít ra thì không phải là một kaikyaku bình thường, chắc chắn
không phải.”

Từ ‘kaikyaku’ phát âm từ miệng ông tuy là cùng một âm điệu với ‘hải

khách’, nhưng khác với cách phát âm cô vẫn thường nghe.

“Làm sao cháu hiểu được những gì họ nói?”
“Cháu không biết?”
“Sao lại không biết?”
“Thật mà, cháu chẳng biết gì cả. Cháu không biết vì sao mình đến

được đây, cũng như không biết tại sao cháu không giống ông.”

Và tại sao gương mặt cô thay đổi. Cô vừa nói vừa sờ lên mái tóc xơ

xác vì nhuộm của mình.

“Có cách nào trở về không ạ?”
“Lão đã hỏi nhiều người, tất cả bọn họ đều nói không thể.” Rồi ông

cười gượng: “Nếu về được thì lão đã về lâu rồi, nhưng nếu bây giờ trở về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.