NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 133

Một người gác cổng ra hiệu cho người thanh niên, hắn chạy đến thì

thầm gì đó với người gác cổng rồi quay về nói: “Trên tay trái ngươi cầm gì
thế?”

“Không phải tiền.”
“Đưa ta xem qua một chút!”
“Sau khi nói chuyện với ông ta đã.”
Người thanh niên nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi rồi vội vàng chạy

vào trong, một loáng sau đã trở lại.

“Ông ta không có ở đây?”
“Không có ở đây?”
“Hành lý của ông ta cũng biến mất, có lẽ lão chạy trốn rồi.”
Người gác cửa chặt lưỡi, cái âm thanh ấy khiến máu trong người Yoko

sôi lên.

Là lão ấy.
Chính hắn đã ăn cắp hành lý của cô. Cô nhắm mắt lại, cho dù cả hai

cùng là hải khách, nhưng hắn đã phản bội cô. Có lẽ hắn ganh ghét với cuộc
sống bình yên sau chiến tranh của cô, hay vì hắn ganh ghét cô có thể hiểu
được ngôn ngữ nơi này còn hắn thì không. Dù thế nào đi chăn nữa thì chắc
hẳn hắn đã dự liệu ăn cắp hành trang của cô từ đầu. Cô đã cho rằng cuối
cùng mình cũng có thể tìm ra một người đồng cảnh ngộ, hắn đã khiến cô tin
tưởng hắn. Từ sau khi bị Đạt Tỷ lừa gạt, cô đã không còn dám tin tưởng
vào ai, nhưng giờ đây cô lại để mình bị một hải khách hãm hại. Có cái gì đó
đốt cháy cổ họng cô, cơn giận dữ trong lòng cô sôi trào như sóng biển
cuồng nộ, mỗi lần như thế, cô lại có cảm giác như mình trở thành một con
quái vật.

Cô giận dữ thét lên: “Chính hắn đã trộm hành lý của tôi!”
Người thanh niên trả lời: “Hắn chỉ là một nạn dân, vả lại hành lý của

ngươi cũng chẳng đáng giá gì.”

“Đừng nói nhiều, mau đưa cái thứ ngươi cầm trên tay đây cho ta xem

có đáng giá không.”

Yoko cầm chặt chuôi kiếm: “Ở đây tôi là người bị hại!”
“Chúng ta là người làm ăn, không có chuyện quỵt tiền đâu nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.