NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 135

hành, vì thế nên cô cũng không còn nương tay khi vung kiếm uy hiếp người
khác.

Ban ngày, mỗi bước đi của cô đều đề phòng những người xung quanh,

ban đêm, mỗi bước đi của cô đều có yêu quái tập kích. Cô không thể chợp
mắt khi đêm đến vì nỗi lo yêu quái tấn công, dần dần, cô dường như trở
thành một sinh vật của bóng đêm, ban ngày thì ngủ, đến đêm thì lên đường.
Có vài gánh hàng rong bán thức ăn trên đường nhưng bọn họ chỉ làm ăn
vào ban ngày, ngoài ra cô cũng không có tiền, dĩ nhiên không có tiền thì
cũng không có gì để ăn. Mỗi khi bị cơn đói hành hạ, cô lại cố gắng đè nén
cơn phẫn nộ của mình và cố gắng tìm việc làm, nhưng tất cả các thành trấn
đều đầy nạn dân, vì thế nên họ cũng chẳng thiếu nhân lực, chắc chắn họ sẽ
không thuê một đứa trẻ vụng về như cô.

Yêu quái xuất hiện hằng đêm làm mọi chuyện càng tệ hơn, thậm chí

đôi khi chúng còn tấn công cả vào ban ngày. Trên hết là con khỉ xanh và
những ảo ảnh từ thanh kiếm không thôi hành hạ cô. Những giọt nước mắt
của mẹ khiến cô không khỏi đau lòng, lúc ấy cô chỉ muốn cái con khỉ chết
đi cho rồi. Bên cạnh đó, nỗi mong mỏi được gặp lại mẹ, được trở về quê
nhà ngày càng mãnh liệt cũng như cái cảm giác khao khát được trò chuyện
cùng ai đó ngày càng đốt cháy thanh tâm cô. Đêm đêm, những ảo ảnh từ
thanh kiếm lại hiện lên như đáp trả nỗi nhớ thương, cô cũng không biết đó
là do năng lực của thanh kiếm của hiệu nghiệm vào ban đêm hay đơn giản
là cô thức đêm nhiều hơn ngày. Những đêm yêu quái tập kích nhiều thì cô
chẳng có thời gian để nhớ nhà, thân thể mệt mỏi rã rời trong khi những đêm
rảnh rỗi hơn thì lòng cô lại vô cùng đau đớn. Cô biết mình có thể không
nhìn vào thứ ánh sáng mờ ảo phát ra từ thanh kiếm, nhưng cô không đủ
dũng khí để làm chuyện đó.

Đêm nay, thanh bảo kiếm lại tỏa ra thứ ánh sáng ấy, cô vừa chạy vào

núi để trốn khỏi một lũ yêu quái và đang nghỉ ngơi dưới một gốc cây màu
trắng. Cô nhìn thấy những cây trắng thế này ở sâu trong núi, cô chưa từng
thấy qua chúng trước kia. Vỏ cây trắng ngần, cành lá xum xuê nhưng lại
không cao lắm, chỉ tầm hai mét. Những cành cây không lá trĩu nặng, cong
vòng đến tận mặt đất, trông thật mỏng manh nhưng lại cứng rắn đến độ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.