NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 137

Yoko cảm thấy buồn cười, nếu nhìn thấy cô như bây giờ thì chẳng biết

mấy nhỏ đó sẽ nghĩ gì nữa.

“Mình nghe nói có một gã kỳ quái đã dẫn nó đi, hình như là du đãng.”
“Theo trai ư? Vậy tụi nó đã làm gì?”
“Bỏ nhà theo trai à?”
“Mình cũng nghe nói như vậy. Các cậu có biết vì sao cửa sổ phòng

giáo viên vỡ sạch không. Chính là bạn trai đó đã đập phá đấy.”

“Thật ư?”
“Vậy trông thằng đó thế nào?”
“Mình cũng không rõ, hình như là tóc dài nhuộm vàng, ăn mặc vô

cùng quái dị.”

“Mình không ngờ Nakajima là cái loại con gái như thế.”
“Ừ, mình cũng vậy.”
Cảnh Kỳ…
Yoko như bị quỷ hồn giữ chặt, không thể rời mắt khỏi cảnh tượng ấy.
“Ai cũng biết nó nhuộm tóc.”
“Nhưng chẳng phải nó đã bảo rằng đó là màu tóc tự nhiên của nó ư?”
“Nói dối! Chả ai có màu tóc tự nhiên như thế?”
“Nhưng mình nghe nói cậu ấy để lại cặp sách và áo khoác ở trường.”
“Vậy thì sao?”
“Sáng hôm qua Moritsuka đã tìm thấy chúng.”
“Vậy là nó bỏ nhà theo trai chỉ với một bộ đồ trên người.”
“Đừng có ngốc thế. Nếu nó không bỏ nhà ra đi, thì chẳng phải là nó

đột nhiên biến mất sao?”

“Thật khủng khiếp…”
“Sớm muộn gì cũng có thông cáo mất tích dán ở trạm xe điện.”
“Rồi đến các bảng thông báo, nghe đồn mẹ nó đang phát tờ rơi tìm

nó.”

“Đại loại như ‘Anh có nhìn thấy con gái tôi không?’ phải không?”
“Này, các cậu nói hơi quá rồi đấy.”
“Ừ, dù gì cũng chẳng liên quan đến tụi mình.”
“Nó bỏ nhà ra đi, đơn giản là thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.