NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 139

cũng thế. Cái suy nghĩ ấy khiến cô cười lăn lộn trên đất, rồi bỗng dưng cô
lại cảm thấy mình thận cô độc giữa thế giới này. Ngày ấy, mỗi khi cô cãi
nhau với bố mẹ, xích mích với bạn bè hay chỉ đơn thuần là buồn vu vơ, cô
đã cảm thấy mình thật cô đơn, nhưng giờ đây, nỗi cô đơn ấy thật quá ngây
thơ so với sự cô độc này. Nơi ấy, cô có nhà để về, không có ai đuổi giết
mình, có người an ủi cô và dù những đứa con gái kia có quay lưng lại với
cô thì cô cũng có thể kết bạn mới.

Bất chợt, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc mà cô ghét cay ghét

đắng, gương mặt cô lập tức nhăn lại.

“Ta đã nói bao nhiên lần rồi, ngươi không thể trở về.”
“Ồn ào.”
“Sẵn tiện nói chuyện này, sao chúng ta không xem xét một chút nhỉ?

Cho dù ngươi có quay về thì cũng chẳng có ai mong đợi ngươi.”

Dường như cái con khỉ này có liên hệ gì đó với những ảo ảnh trên

thanh kiếm, nó thường xuất hiện sau khi những hình ảnh kia biến mất,
không tính đến chuyện mấy lời của nó quả thật vô cùng khó nghe, nhưng vì
sao Nhũng Hựu lại không hề phản ứng gì đối với nó.

“Mẹ vẫn đang đợi ta!”
Cô nhớ đến hình ảnh mẹ cô vỗ về con búp bê và khóc nức nở, bạn bè

có thể giả dối, nhưng tình mẫu tử là thật, cái nỗi nhớ nhà ấy lại khiến lồng
ngực cô đau xót.

“Mẹ khóc vì ta, vì thế nên một ngày nào đó nhất định ta sẽ trở về.”
Con khỉ cười lớn: “Tất nhiên, vì bà ta là mẹ ngươi mà, cha mẹ nào

chẳng buồn khi mất đi một đứa con.”

“Ngươi muốn gì?”
Yoko ngẩn đầu nhìn về phía bụi cỏ, cái đầu của con khỉ tỏa ánh sáng

xanh quỷ mị, gần đến nỗi cô chỉ cần đưa tay lên là có thể đụng vào nó.”

“Ồ, tiểu cô nương, bà ta không có khóc vì ngươi mà là vì con gái

ta, đó chỉ là nỗi đau mất con, không hơn không kém, ngay cả điểm này mà
ngươi cũng không hiểu nổi à?”

Câu nói ấy như đấm vào ngực cô, khiến cô không biết trả lời thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.