NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 136

không đao kiếm nào có thể chém gãy, cứ như được làm bằng kim loại.
Những quả to màu vàng mọc ra từ cành cây khiến lại chúng càng nặng nề
hơn. Giống cây kỳ lạ màu trắng này tỏa sáng lấp lánh trong đêm tối, dưới
ánh trăng lại càng lung linh, khiến Yoko cảm thấy dễ chịu khi ngắm nhìn
chúng. Cành cây tuy thấp bé, nhưng nếu vẹt chúng ra chui vào thì bên trong
thì thân cây lại có chỗ để ngồi. Cũng chẳng hiểu vì sao ở dưới loại cây này,
yêu quái cũng ít tấn công hơn, còn dã thú thì không dám đến gần, mỗi khi
cần nghỉ ngơi, cô đều tìm đến nơi này.

Dấu mình dưới tán cây, dựa lưng vào thân cây, cô lặng lẽ nhìn thanh

kiếm trên tay mình, đã mười ngày kể từ khi cô gặp lão hải khách ấy ở thành
Thác Khâu. Thanh kiếm lại tỏa sáng mờ ảo, hòa vào thứ ánh sáng lấp lánh
phát ra từ thân cây trong khi trái cây thì tỏa ánh sáng vàng rực rỡ. Thay vì
nhìn thấy mẹ như mọi lần, lần này cô lại thấy bóng dáng của những người
khác đang di chuyển, đó là một nhóm thiếu nữ bận đồng phục đen cùng căn
phòng với những chiếc bàn nối đuôi nhau.

Là lớp học của mình.
Những nữ sinh đang tụ tập bàn tán về một chuyện gì đó, những cảnh

tượng này thật quen thuộc với cô, nhìn những mái tóc được chải gọn gàng,
quần áo thẳng thớm, sạch sẽ kia so với tình trạng của cô hiện giờ, Yoko bật
cười.

“Nghe nói Nakajima bỏ nhà ra đi rồi.” Một giọng nói quen thuộc vang

lên.

Hàng loạt tiếng xì xào lập tức tràn vào tai cô như lời đáp trả.
“Bỏ nhà ra đi? Thật ư?”
“Thật đấy. Mấy ngày nay không phải nó nghỉ ốm đâu, mà là trốn nhà

đi. Hôm qua mẹ nó có điện thoại cho mình, mình cũng rất ngạc nhiên.”

Đây có lẽ là chuyện từ nhiều ngày trước rồi.
“Không thể tin được.”
“Cậu ấy là lớp trưởng mà!”
“Quả nhiên cái loại bề ngoài ra vẻ đứng đắn như thế, khó mà biết bên

trong lòng nghĩ gì.”

“Ừ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.