NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 154

Cô cũng không biết trả lời ra sao nên vẫn tiếp tục đi, bàn tay cô càng

đau đớn sau mỗi bước đi.

“Cùng chúng tôi về làng đi!”
Dốc núi phía trước tương đối cao, chỉ với một tay mà leo lên là hoàn

toàn không thể.

“Chúng tôi là những người bán rong, chúng tôi định đi đến Mạc Lang,

chúng tôi không phải người xấu, cùng về làng nhé?”

Yoko vịn vào một nhánh cây bên đường.
“Chờ đã, cậu định đi đâu? Thương thế nặng thế kia…”
Yoko quay đầu lại nhìn người phụ nữ kia, mắt bà ta mở to, đứa trẻ

cũng dường như bị ánh mắt cô làm cho hoảng sợ đến không nhúc nhích
nổi.

“Thôi, làm ơn tha cho tôi. Nếu về làng cùng các người, không biết có

gì sẽ chờ đợi tôi?”

“Cậu nói gì vậy? Trời tối rồi, còn cậu thì bị thương nặng…”
“Vâng, chị mau về đi, chị còn có con nhỏ.”
“Khoan đã…”
“Tôi không sao, cảm ơn vì thanh kẹo mạch nha.”
Người phụ nữ bối rối nhìn Yoko, bà chỉ tốt bụng nên mới giúp đỡ cô,

nhưng cô cũng không chắc lắm về chuyện đó nên xoay người lại, tiếp tục
chuẩn bị trèo lên dốc. Phía sau, đứa trẻ lên tiếng gọi cô, nó chạy về phía cô,
một tay cầm ống trúc, tay kia cầm một tách trà, bên trong là một thanh kẹo
mạch nha nữa.

“Anh cầm thêm đi, chút xíu khi nãy không đủ đâu.”
Yoko nhìn người mẹ: “Nhưng…”
“Không sao! Ngọc Diệp, chúng ta đi thôi.”
Sau khi người mẹ thúc giục, cô bé vội vàng đặt ống trúc đựng nước và

ít kẹo mạch nha xuống bên chân cô rồi lập tức xoay người chạy về với mẹ.
Cô thẫn thờ nhìn cô bé quàng lại hành tranh lên vai, không biết đáp trả thế
nào, hai mẹ con còn thi thoảng quay lại nhìn cô rồi mới xuống núi. Đến khi
thân ảnh của hai người họ biến mất, cô mới cúi xuống nhặt cái ống trúc
cùng chén trà lên, đầu gối như mềm đi, khiến cô lập tức ngồi bệt xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.