NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 155

Như thế tốt hơn.
Cô không biết liệu hai mẹ con họ có thật sự là người tốt hay không,

biết đâu sau khi đến làng, thái độ của họ sẽ thay đổi. Cho dù không thay
đổi, nhưng khi phát hiện ra cô là một hải khách, chắc chắn họ sẽ báo quan
ngay lập tức. Tuy trong lòng vô cùng áy náy, nhưng cô phải cẩn thận, cô
không thể tin ai cũng như trông chờ vào cái gì, chỉ một phút sơ sẩy, cô sẽ
phải trả một cái giá rất đắt.

“Ngươi biết không, không chừng bọn họ thật tình muốn giúp ngươi.”
Lại cái giọng chói tai ấy.
Yoko liền quay đầu lại hồi đáp: “Biết đâu đó là cái bẫy.”
“Cũng có thể, nhưng lần sau sẽ chẳng ai giúp ngươi nữa đâu.”
“Căn bản là từ đầu đã chẳng ai giúp đỡ ta.”
“Nhìn thân thể ngươi hiện giờ xem, liệu có vượt qua được đên nay

không?”

“Đến lúc đó ta tự có biện pháp.”
“Sao không đuổi theo bọn họ?”
“Ở đây là được rồi.”
“Tiểu cô nương, ngươi đã lãng phí cơ hội đầu tiên và duy nhất của

mình rồi.”

“Câm mồm!”
Yoko quay đầu lại, vung kiếm về phía nó nhưng cái đầu con khỉ đã

biến mất, chỉ còn giọng cười the thé vươn lại trong không khí rồi cũng dần
dần tan vào bụi cỏ. Cô quay đầu lại nhìn con đường núi, bụi bay mù mịt,
trận mưa đầu mùa bắt đầu đổ xuống.

4.10

Đ

ấy là đêm nặng nề nhất của Yoko, chân mỏi rã rời, cơn mưa

lạnh đã rút đi toàn bộ thân nhiệt của cô. Thường thì một đêm xấu đối với
con người là đêm đẹp trời đối với yêu quái. Y phục toàn thân dính chặt vào
người cô, chân tay cô như tê dại, không thể cử động được theo ý muốn. Tuy
tay phải cô đã có lại cảm giác một chút, nhưng cầm kiếm vẫn rất khó khăn.
Tệ hơn là trời mưa khiến đường rất trơn trượt, cô cũng không biết xung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.