NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 159

người, em ấy luôn tỏ ra mình phối hợp thật tốt, mình hòa đồng cùng tất cả
mọi người.”

“Vậy cá nhân thầy thấy thế nào?”
Thầy chủ nhiệm nhăn mặt: “Thành thật mà nói, là một người thầy,

những học sinh mình khó quên nhất chính là những đứa chúng tôi phải
quan tâm nhiều nhất. Tôi luôn coi trọng việc em Nakajima là một học sinh
giỏi, nhưng có lẽ khi em ấy tốt nghiệp, tôi cũng sẽ nhanh chóng quên đi cô
bé. Và rồi nếu mười năm sau có duyên gặp lại, tôi chắc cũng không nhớ nổi
em ấy là ai.”

“Ra vậy…”
“Tôi cũng không rõ em Nakajima thật tình hay giả tạo. Nếu cô bé ấy

thật sự cân nhắc kỹ lưỡng từng thái độ, hành động của mình thì quả thật tôi
không biết trong lòng em ấy đang che giấu điều gì. Rồi khi em ấy hiểu ra
mọi chuyện, chẳng phải sẽ thấy vô cùng đau đớn và trống rỗng sao, tất cả
những gì em ấy cố gắng suốt thời gian qua sẽ thật vô nghĩa. Tôi cũng
không nghĩ việc em ấy bỏ trốn sau những gì đã xảy ra là kỳ lạ.”

Yoko ngạc nhiên nhìn thầy chủ nhiệm. Những hình ảnh kia mờ dần,

thay vào đó, một thiếu nữ khác xuất hiện, đó là một cô bạn tương đối thân
với cô.

“Nghe nói cháu khá thân với bạn Nakajima?”
Cô bé lộ ra ánh mắt không vui, hồi đáp: “Thật ra cũng không hẳn thế,

chúng cháu cũng không thân lắm đâu ạ.”

“Thật ư?”
“Vâng ạ, đúng là chúng cháu thường hay trò chuyện trong lớp, nhưng

chúng cháu cũng chưa hề cùng nhau ra ngoài chơi hay nấu cháo điện thoại.
Quan hệ của chúng cháu chỉ dừng ở mức bạn bè cùng lớp thôi.”

“Ra vậy.”
“Nói thật thì cháu cũng không biết gì về cậu ấy nên cũng chẳng biết

phải nói gì về cậu ấy cả.”

“Cháu có ghét bạn ấy không?”
“Cậu ấy không hẳn đáng ghét, nhưng cũng chẳng đáng yêu. Cháu có

cảm giác như cậu ấy luôn nói những điều mọi người trông đợi, nhàm chán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.