NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 180

Yoko chỉ biết gật đầu, trong lòng mình cô cũng cảm thấy có chút tội

lỗi.

“Xin lỗi… Không phải do lỗi do cô…”
“Tôi không buồn vì chuyện đó đâu.” Yoko vừa nói vừa dọn tro trong

bếp lò.

Cái đuôi chuột của Nhạc Tuấn cứ đung đưa và cọ cọ vào khuỷu tay cô.

Cậu nói: “Cơn thực không phải do hải khách gây ra, mà chính chúng đã
đem hải khách đến đây.”

Nhạc Tuấn chỉ cô đem tro bếp đổ vào một chiếc hộp gỗ còn củi vụn

còn thừa thì lại cho vào một chiếc hộp gỗ khác.

“Tôi hỏi cậu một chuyện được không?” Yoko nói.
“Chuyện gì?”
“Cơn thực là gì?”
Trưởng lão ở Phối Lãng đã nói rằng nó đại loại như một cơn bão hay

cuồng phong, nhưng cô cũng không biết chính xác nó là gì.

“Ngay cả cơn thực mà cô cũng không biết ư? Ở chỗ cô không có thực

à?”

“Chỗ chúng tôi chỉ có nhật thực và nguyệt thực thôi.”
“Thật ra cũng không khác lắm, chỉ có là mặt trăng hoặc mặt trời không

biến mất thôi. Nói thế nào nhỉ, nó giống như một cơn bão lớn. Tuy nhiên,
nếu cơn bão làm không khí rối loạn thì cơn thực lại làm linh khí rối loạn.”

“Vậy nó có mưa gió không?”
“Cũng đôi khi có. Có loại thực tựa như bão nhưng hiếm lắm. Thường

thì là động đất, sấm chớp, nước đổi dòng, đất đai đổ sụp, tất cả thiên tai đều
có thể xảy ra. Ở Phối Lãng thì đáy hồ đột nhiên đội lên và nước tràn bờ,
toàn bộ hồ nước đã biến mất khỏi bản đồ.”

Yoko rửa tay sau khi dọn tro.
“Lúc nào cũng tàn phá nghiêm trọng như thế à?”
“Còn tùy, chúng tôi sợ thực còn hơn bão vì không biết thiên tai nào sẽ

diễn ra.”

“Nhưng tại sao chúng lại phát sinh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.