NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 183

Yoko chăm chú nhìn tấm bản đồ được xếp từ các quả bồ đào, trông

như một bông hoa đang nở rộ với nụ hoa là Ngũ Sơn và cánh hoa là mười
hai vương quốc.

“Ngoài ra còn gì nữa không?”
“Không còn gì cả, chỉ có Hư Hải kéo dài đến vô cùng, nhưng…” Nhạc

Tuấn có vẻ như đang tự nói chuyện với mình, bổ sung thêm: “Chuyện kể
rằng phía đông Hư Hải có một hòn đảo trong truyền thuyết, nơi đó được
gọi là Bồng Lai quốc, hay Nhật Bản.”

Nhạc Tuấn viết xuống bàn chữ ‘Oa’

[1]

, trông như cách viết cổ của

Nhật Bản, khi ấy còn được gọi là Yamato

[2]

.

“Thật ư? Oa quốc, Yamato, là Nhật Bản ư?”
Yoko cũng viết xuống bàn chữ ‘Yamato’. Cô cắn môi, là do ngôn ngữ

đã được dịch thuật ư?

“Nghe nói tất cả hải khách đều đến từ Yamato.”
Lần này, cô chắc chắn là mình đã nghe thấy chữ Yamato, bởi vì đây là

tiếng mẹ đẻ của cô nên cô không cần đến dịch thuật

[3]

.

“Tất cả chỉ là truyền thuyết, nhưng chính những hải khách đã kể về

quê nhà họ, vì thế việc một quốc gia có tên Yamato tồn tại là hoàn toàn có
căn cứ. Rất nhiều tàu thuyền đã ra khơi tìm kiếm Yamato nhưng không một
ai trở về.”

Nếu như Nhật Bản thật sự tồn tại phía bên kia Hư Hải thì quả thật có

thể dong thuyền về phía đông để về nhà. Nhưng Yoko biết khả năng này rất
nhỏ, cách nhanh nhất là đi xuyên qua bóng trăng.

“Cũng có một truyền thuyết khác nói rằng sâu trong dãy Kim Cương

Sơn, có một ngọn núi tên gọi Côn Luân, phía bên kia Côn Luân là Trung
Quốc, quê hương của sơn khách.”

Nhạc Tuấn vừa nói vừa viết xuống bàn chữ ‘Hán’, đại diện cho Trung

Quốc

[4]

.

“Sơn khách? Ngoài hải khách ra, còn có những người đến đây từ nơi

khác nữa ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.