NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 243

“Đúng rồi, bọn họ gọi Cảnh Kỳ như vậy.”
Nhạc Tuấn chớp chớp mắt ngạc nhiên: “Đài phụ? Cảnh Kỳ?”
“Ừ, anh ta là người đã mang tôi đến đây và trao cho tôi thanh kiếm

này.” Yoko cười. “Anh ta cứ bảo rằng anh ấy là thuộc hạ còn tôi là chủ
nhân. Nhắc lại mới nhớ, trông anh ta có vẻ nghiêm túc lắm.”

“Chờ chút!” Nhạc Tuấn giơ tay lên, ngay cả đuôi cậu cũng dựng đứng

lên như muốn ngăn Yoko lại. “Cảnh Kỳ? Họ gọi Cảnh Kỳ là Đài phụ?”

“Ừ. Ủa, cậu biết anh ta à?”
Nhạc Tuấn lắc đầu liên tục, kéo theo mấy sợi râu đung đưa không

ngừng.

“Cô là chủ nhân của Cảnh Kỳ…”
Cũng lâu lắm rồi…
Yoko thầm nhủ với mình. Cô nhớ lại mọi chuyện như lật lại một

quyển album ảnh. Cô ngây người một lúc lâu, đến khi hoàn hồn lại thì thở
dài và thấy Nhạc Tuấn đã lùi lại vài bước, ngạc nhiên nhìn cô, trông cậu
như mất hết cả hồn vía.

“Này, cậu làm sao vậy?” Yoko quay đầu nhìn Nhạc Tuấn.
“Tôi…” Nhạc Tuấn lắp bắp nhìn cô. “Nếu cái anh Cảnh Kỳ của cô

được gọi là Đài phụ thì anh ta chính là Cảnh Đài phụ.”

“Vậy thì sao?”
Trông bộ dạng Nhạc Tuấn rất kỳ lạ.
“Cảnh Kỳ là Cảnh Đài phụ thì có gì không ổn à?”
Nhạc Tuấn ngồi xuống ven đường và vẫy tay với Yoko, ra hiệu cho cô

cũng ngồi xuống. Sau khi cô ngồi xuống kế bên thì cậu lại lặng người đi
nhìn cô một lúc lâu.

“Vậy Cảnh Kỳ là ai và là người như thế nào?”
“Chuyện này thật sự rất rất hệ trọng, Yoko.”
“Tôi không hiểu.”
“Tôi sẽ cố gắng giải thích. Bình tĩnh nghe tôi nói nhé.”
Yoko cảm thấy khó chịu, cô gật đầu rồi tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Nhạc

Tuấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.