NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 249

7.2

S

au khi đến thành tiếp theo và thuê được phòng, Nhạc Tuấn lập

tức viết thư rồi cả hai cùng chạy đến nha môn để gửi. Nhạc Tuấn nói nếu lá
thư này được tiếp nhận thì phúc đáp sẽ được gửi thẳng đến quán trọ. Yoko
thì vẫn chưa hiểu lắm tầm quan trọng của việc này, đồng thời, cô cũng chưa
tiếp nhận được chuyện mình là một vị vua. Tuy nhiên, cô cũng không ngăn
Nhạc Tuấn lại mà luôn phối hợp với cậu.

“Cậu nghĩ mất khoảng bao lâu?”
“Cũng khó mà biết được. Trong thư tôi đã tóm tắt lại tình hình và xin

yết kiến Tể phụ, tôi cũng không rõ từ bây giờ đến lúc đến được tay ngài thì
bất bao nhiêu thời gian, nhưng trước hết cứ làm những gì có thể đã.”

“Hay tụi mình cứ túm lấy một quan viên rồi cầu xin thử xem?”
Nhạc Tuấn cười: “Làm thế thì bọn họ sẽ tống cổ chúng ta ra ngoài

ngay.”

“Nhỡ bọn họ bỏ mặc tụi mình thì sao?”
“Nếu vậy chúng ta sẽ kiên nhẫn đến khi có ai đó chịu chú ý đến mình

thì thôi. Trong lá thư ấy, tôi đã nói thẳng mọi chuyện.”

“Có thật là tụi mình cần phải làm như thế này không?”
“Tôi cũng không còn cách nào khác.”
“Tôi thấy cách này hơi khó.”
“Đành vậy, dù gì người ta cũng là quan quyền cao quý.”
“Hả?”
Bỗng dưng trở thành trung tâm của mọi chuyện quả là một cảm giác

rất khó hình dung. Sau khi rời nha môn, thay vì trở lại quán trọ, Nhạc Tuấn
lại hướng đến quảng trường.

“Cậu dẫn tôi đi đâu vậy?”
“Đi xem một thứ rất thú vị.”
Nha môn ở trung tâm thành, đối diện quảng trường, Nhạc Tuấn dẫn

Yoko băng qua đường trong khi cô cũng không biết mình nên làm thế nào.
Cậu dừng lại trước một cửa một tòa nhà được xây bằng đá trắng với phù
điêu màu vàng khắc lên tường, mái nhà lợp bằng gạch men xanh vô cùng
lộng lẫy. Đây là thành Dung Xương, vì vậy nên trên cửa tòa nhà có có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.