NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 247

“Có gì khác à? Tôi nghĩ cậu là bạn mình, nếu thành vua mà mất đi một

người bạn thì tôi cũng không cần.”

Người bạn thấp bé không nói gì.
“Này, như thế gọi là kỳ thị đấy. Cậu đã không kỳ thị tôi là một hải

khách mà giờ lại đi kỳ thị vì tôi là cái gì đại loại như quốc vương ư?”

“Yoko…”
“Tôi không có cao xa gì đâu nhé, là do cậu nghĩ thế thôi. Khoảng cách

hiện giờ giữa cậu và tôi nhiều lắm là hai bước chân thôi.”

Nói rồi cô bước đến sát Nhạc Tuấn, tỏ vẻ muốn rút ngắn khoảng cách.

Nhạc Tuấn nhìn Yoko, gãi gãi phần lông trước ngực rồi lại đung đưa mấy
sợi râu.

“Phải không, Nhạc Tuấn?”
“Với tôi thì phải ba bước mới đủ.”
Yoko bật cười.
“Tôi sai rồi.” Nhạc Tuấn nắm lấy tay Yoko. “Xin lỗi.”
“Không sao đâu. Tôi là người xin lỗi mới đúng, nếu không vì tôi thì

cậu đã không dính vào mấy chuyện rắc rối này.”

Cô bị săn đuổi. Nếu Nhạc Tuấn nói rằng cô là một vị vua thì là đúng.

Vậy chuyện cô bị săn đuổi chắc chắn có liên quan đến việc này.

Đôi mắt đen nhánh của Nhạc Tuấn mỉm cười nhìn cô: “Tôi cũng đến

đây vì mục đích riêng, cô không nên tự trách mình.”

“Nhưng tôi đã khiến cậu gặp phiền phức.”
“Phiền phức gì chứ. Nếu tôi cho rằng cô phiền phức thì từ đầu đã

không đi với cô rồi. Nếu không muốn, tôi có thể về nhà.”

“Tôi còn hại cậu bị thương…”
“Chuyện gì cũng có cái khó khăn, nguy hiểm của nó, nhưng đi cùng

cô thì thế cũng đáng.”

“Cậu tốt quá, Nhạc Tuấn.”
“Có lẽ vậy. Nhưng tôi cho rằng mạo hiểm cùng cô lại thú vị hơn yên

bình mà không có cô bên cạnh.”

“Này, không lẽ cậu cho rằng chúng ta vẫn gặp nguy hiểm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.