NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 246

“Anh ta quỳ xuống dưới chân tôi, cúi đầu… sâu đến nỗi trán anh ấy

đụng vào bàn chân tôi.”

“Chính là khi ấy.” Nhạc Tuấn chắc chắn.
“Kỳ lân là một sinh vật rất cao quý và kiêu ngạo, chỉ phục tùng mỗi

quốc vương và quỳ gối trước chủ nhân của mình.”

“Nhưng…”
“Tôi cũng không thể giải thích hơn cho cô. Cô nên đến gặp Diên

Vương và hỏi ngài, tôi chỉ là một bán thú hèn kém, không biết gì về Thiên
Giới.”

Nhạc Tuấn cứng rắn nói, cậu nhìn thẳng vào Yoko, mấy sợi râu giật

giật rồi rũ xuống.

“Yoko, cô cao quý hơn hẳn tôi.”
“Tôi…”
“Nếu mọi chuyện đúng là như vậy thì lẽ ra tôi không nên là người nói

với cô. Mà lẽ ra tôi cũng không nên gọi thẳng tên cô, Yoko.”

Nói xong cậu đứng lên.
“Nếu thế, chúng ta nên xin yết kiến Diên Vương càng nhanh càng tốt.

Trước khi đến Quan Cung, tôi nghĩ mình nên báo cho nha môn địa phương
cái đã. Dù gì đây cũng là chuyện quốc gia đại sự.”

Cậu xoay người về phía cô, tiếp lời: “Cuộc hành trình này rất gian

khổ, tiểu nhân biết Người rất mệt mỏi. Nhưng trước khi đến Quan Cung,
chúng ta nên nhờ chính quyền địa phương bảo vệ Người. Cho đến khi nhận
được câu trả lời chính thức từ Diên Vương, theo tiểu nhân, chúng ta nên
lưu lại tại khách sạn, nếu Người không ngại.”

Rồi cậu cúi người thật sâu, trông rất bi thương.
“Tôi là tôi.” Yoko nói.
“Tiểu nhân không dám.”
“Tôi…” Yoko giận dữ thét lên. “Đủ rồi! Tôi chỉ là tôi thôi. Đừng có tự

dưng xem tôi như người khác vậy, dù là vua hay hải khách thì cũng chẳng
liên quan đến tôi. Nhạc Tuấn, cậu là bạn tôi.”

Nhạc Tuấn vẫn cúi đầu, cái lưng cong xuống trông rất thê lương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.