NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 254

Đôi vợ chồng trẻ trong sân nhìn về phía cây thần, hai bàn tay nắm lấy

nhau.

7.3

N

hạc Tuấn đề nghị nên thuê một căn phòng tốt hơn nhưng Yoko

cho rằng như thế rất lãng phí.

“Làm sao Cảnh Vương lại đi ở một khách sạn tồi tàn thế này?”
“Chỉ mình cậu gọi tôi là Cảnh Vương. Bởi vì cậu là bạn tôi nên tôi

mới tạm thời tin cậu chứ chẳng có bằng chứng gì cả.”

“Nếu thật thì sao?”
“Nếu vậy thì cũng không liên hệ gì đến việc này.”
“Yoko…”
“Trên người chúng ta chỉ có chừng này tiền, ở thế này là vừa rồi. Cũng

không biết chừng nào mới nhận được hồi đáp của triều đình, nếu ở khách
sạn tốt hơn thì sẽ hết tiền hồi nào không hay đấy.”

“Nhưng cô là Cảnh Vương, cô thậm chí còn không phải trả tiền, có

khách sạn dám lấy tiền của một quốc vương không?”

“Ở đây vẫn hơn. Tôi không thích lắm việc ăn ở chùa rồi xù tiền.”
Sau khi tranh luận một hồi, Yoko và Nhạc Tuấn quyết định chọn căn

phòng tốt nhất của khách sạn này. Đây là một căn phòng nhỏ, sàn trải bốn
tấm thảm tatami, trần cao khoảng ba mét, gồm hai chiếc giường, cửa sổ
nhìn ra sân vườn, một chiếc bàn nhỏ được đặt bên cạnh cửa sổ, đây là căn
phòng tốt nhất đối với số tiền họ có.

Khi trở về từ ngôi đền thì trời cũng đã về chiều. Đầu tiên, Yoko tắm

rửa, thay quần áo và giặt giũ. Mỗi ngày đều được tắm và thay quần áo sạch
khiến cô cảm thấy thật sung sướng. Sau đó, cô xuống sảnh, Nhạc Tuấn
đang ăn tối trong phòng ăn, không phải bữa ăn mua ven đường mà là một
bữa tối đàng hoàng trong phòng ăn, chuyện có phần xa xỉ đối với cô và
Nhạc Tuấn. Sau khi dùng cơm xong, Yoko từ từ uống một ngụm trà và định
về phòng, bất chợt phía ngoài khách sạn vang lên một tiếng la thất thanh.

Đó không phải một tiếng kêu la bình thường, Yoko vội chụp lấy thanh

kiếm rồi chạy ra ngoài, cô vẫn chưa bỏ được thói quen không rời nó nửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.