NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 300

Xác Vương cười khẩy: “Vậy xem ra chúng ta không có cùng cách suy

nghĩ.”

“Vâng.”
“Nhưng ta vẫn là chủ thượng của ngươi, người phải nghe theo lệnh ta.

Lấy mạng con bé đó, không được để nó sống sót và trốn thoát khỏi Xảo
quốc. Vương sư đã khóa chặt biên giới với Khánh quốc lại rồi.”

“Nếu Người cho rằng cô ấy dơ bẩn thì tại sao cứ phải hoài công như

vậy? Đối với Người, cô ấy chỉ là một con bé hèn yếu, không có tư chất làm
vua, vậy tại sao Người cương quyết ngăn không cô ấy lên ngôi?”

“Ta không muốn có một thai quả làm vua nước láng giềng của mình.”
Xác Lân thở dài: “Vậy Người định làm gì Cảnh Đài phụ?”
“Giao hắn cho Thư Vinh. Nhưng thế sẽ khiến lũ châu hầu câm miệng

lại.”

“Tuy có thể khiến họ im lặng một thời gian nhưng họ rồi sẽ nghi ngờ.

Sừng của Cảnh Đài phụ hiện đã bị phong ấn, ngài ấy ấy không thể biến
thành người cũng như nói chuyện. Làm gì có một Đài phụ như thế? Người
không thể cứ tiếp tục thế này, trời cao sẽ không bỏ qua cho Người.”

“Ta không cần được tha thứ.”
“Quân thượng, tuy Người không lo cho mình, nhưng xin hãy vì dân

chúng.”

“Dù gì dân chúng của Xảo quốc này cũng đã có số mệnh không tốt rồi.

Sau khi ta chết, có lẽ vị vua tiếp theo sẽ là một minh quân. Về lâu dài, như
thế tốt hơn.”

“Người nói gì vậy?” Xác Lân lại dùng tay che mặt.
“Ta chưa từng muốn làm vua.” Xác Vương lạnh lùng trả lời, có lẽ hắn

đã quyết định buông xuôi tất cả, bỏ mặc số phận. “Ngươi và trời cao đã
nhìn lầm người.”

“Không phải.”
“Đúng là như thế. Ta chỉ trị vì được năm mươi năm trong khi Nhạn

quốc đã đứng vững năm trăm năm, Tấu quốc thì gần sáu trăm năm. Ta chỉ
là kẻ bất tài so với Diên Vương và Tông Vương, đây cũng là giới hạn cuối
cùng của ta rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.