NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 304

“Nếu đúng thế thì tại sao Khánh quốc lại ra nông nổi này? Tại sao Xảo

quốc lại đáng thương như vậy? Cho dù là có tư chất, nhưng làm được hay
không lại là vấn đề khác.”

“Nhưng cô có thể.”
“Tự tin quá đáng sẽ dẫn đến ngạo mạn.”
Cứ chốc chốc, Nhạc Tuấn lại cúi đầu.
“Không phải là tôi tự ti. Ừ, nhưng nếu cậu cho rằng tôi thiếu tự tin, thì

có lẽ thế thật. Ở đây, tôi đã học được rất nhiều điều, và quan trọng nhất là
tôi chỉ là một con ngốc.”

“Yoko!”
“Tự làm mình suy sụp cũng không dễ chịu lắm đâu, tôi biết mình chỉ

là một con ngốc và tôi sẽ tự sửa chữa bản thân mình. Nhạc Tuấn, tôi sẽ cố
gắng để mình tốt hơn. Nếu việc được kỳ lân lựa chọn chứng tỏ tôi là người
có tư chất, tôi sẽ xem như đó là mục tiêu phấn đấu, nhưng đó không phải là
tôi bây giờ. Ít ra bây giờ, tôi cũng đỡ ngu ngốc hơn trước.”

“Tôi hiểu.” Nhạc Tuấn lẩm bẩm rồi rời khỏi ban công, đến một mái

hiên rộng rãi hơn.

“Cô đang sợ hãi.”
“Ừ.”
“Một trọng trách nặng nề bỗng dưng được đặt lên vai cô, điều đó

khiến cô sợ hãi.”

“Ừ.”
“Vậy thì cô phải nhanh chóng cứu Cảnh Kỳ, Yoko.”
Khi Yoko quay lại thì Nhạc Tuấn đã đứng sau lưng cô, dưới cái bóng

của cô.

“Cô không chỉ có một mình. Cô nghĩ kỳ lân ở đó để làm gì? Tại sao

trời cao lại để kỳ lân lựa chọn quốc vương mà không phải là ai khác? Cô
nói mình hèn hạ và yếu kém, vậy thì tôi là người thế nào? Khi Cảnh Kỳ
chọn cô, chắc chắn ngài đã biết rằng những điểm yếu của cô cũng cần
thiết.”

“Làm sao được…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.