NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 34

khỏi cổ. Cho đến khi cô run rẩy lau sạch máu và lông vũ dính trên thanh
kiếm, cô mới có thể giành lại quyền kiểm soát cơ thể mình. Cô thét lên sợ
hãi rồi ném mạnh thanh kiếm ra xa.

Yoko cúi mặt xuống nước rồi bắt đầu nôn mửa. Cô khóc nức nở rồi

nhảy xuống nước, rửa sạch toàn bộ những nhơ nhuốc trên người mình,
hoàn toàn không để ý đến dòng nước lạnh cắt da cắt thịt giữa tháng hai. Bất
kể cái lạnh thấu xương ấy, Yoko chỉ muốn nhanh chóng rửa sạch máu tanh
tưởi dính khắp người.

Đến khi bình tĩnh trở lại, cô mới cảm thấy cơ thể mình đang run cầm

cập, cố gắng đứng lên. Bò lên được mặt đất, Yoko oà khóc thành tiếng. Nỗi
sợ hãi và ghê tởm ấy đã khiến cô không thể khóc, cuối cùng cô cũng có thể
khóc ra hết những nỗi sợ hãi và ghê tởm trong lòng.

Đến khi Yoko không còn nước mắt để tiếp tục khóc, Cảnh Kỳ mới lên

tiếng: “Đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ cái gì?” Yoko ngẩn đầu lên nhìn Cảnh Kỳ.
Gương mặt anh ta vẫn lạnh lùng: “Không phải chỉ có mình nó. Bọn

chúng đã đuổi đến.”

“Thì sao?” Yoko đáp, cơ thể cô đã tê dại. Đối với “bọn chúng” cũng

như con người trước mặt mình, cô đã không còn cảm giác sợ hãi.

“Bọn chúng rất đông. Thần không thể bảo vệ người, chúng ta mau đi

thôi.”

Yoko lạnh lùng trả lời: “Tôi không đi!”
“Người có biết mình đang nói gì không?”
“Đủ rồi! Tôi muốn về nhà.”
“Nơi đó đã không còn an toàn.”
“Tôi không quan tâm. Tôi lạnh lắm. Tôi muốn về nhà. Đám quái vật

ấy, cho anh cả.” Yoko lườm Cảnh Kỳ, tiếp tục nói: “Lấy cả cái thứ gọi là
Nhũng Hựu ấy ra khỏi tôi ngay!”

“Người vẫn cần có nó.”
“Tôi không cần. Tôi muốn về nhà.”
“Hồ đồ!” Cảnh Kỳ trừng mắt mắng Yoko: “Người muốn chết sao?

Nếu không muốn chết thì mau đi với thần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.