NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 37

Bóng tối bao trùm biển cả, Yoko không cách nào biết được mình đã đi

đến đâu, nỗi sợ hãi trong cô lúc này đã thoái lui, nhường chỗ cho nỗi lo
lắng về nơi xa lạ mình sắp đến. Con báo vẫn tiếp tục xé gió, vượt qua đại
dương. Tuy nhiên, lúc này Cảnh Kỳ đã biến mất. Cô chợt nhớ anh ta đã nói
rằng đây sẽ là một hành trình dài.

Tuy đã kiệt sức nhưng cô lại bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ. Yoko buông

lỏng, cô quyết định không chống cự nữa. Cô đổi tư thế để ngồi cho thoải
mái một chút. Từ phía sau, cô có thể cảm thấy đôi tay ấm áp của người phụ
nữ kia trên cơ thể lạnh buốt của mình.

Yoko hơi do dự một chút, quay lưng lại hỏi: “Bọn chúng còn đuổi theo

chúng ta nữa không?”

Cô ta gật đầu, trấn an Yoko bằng một giọng ấm áp khiến cô cảm thấy

có chút yên lòng: “Còn, chúng rất đông.”

“Các người… là ai?”
“Chúng thần là thuộc hạ của Đài phụ. Xin Người quay lại, chủ thượng

sẽ không hài lòng nếu chúng thần để Người ngã.”

“Vâng.”
Nói rồi, Yoko liền quay đầu lại, tiếp tục hướng về phía trước. Bầu trời

và biển cả đều bị bao phủ bởi bóng tối, đâu đó là những ánh sáng lấp lánh
yếu ớt của tinh tú và những luồng bạch quang do sóng biển phản quang ánh
trăng. Cao cao trên bầu trời, mặt trăng toả những ánh sáng yếu ớt màu ánh
bạc lạnh lẽo. Đó là tất cả những gì cô có thể thấy.

“Người tuyệt đối không được rời thanh kiếm này, lúc nào cũng phải

mang nó bên mình.”

Yoko hơi sợ hãi, giật mình nhớ đến cuộc chiến kinh hoàng lúc này.
“Chúng lại đuổi đến nữa à?”
“Bọn chúng vẫn đang truy đuổi nhưng Phiêu Kỵ rất nhanh. Xin đừng

quá lo lắng!”

“Còn…”
“Tuyệt đối không được đánh mất thanh kiếm và bao kiếm.”
“Kể cả bao kiếm ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.