NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 46

Kỳ và những người kia liệu có tiếp tục cuộc hành trình dở dang ấy không?
Cô thầm nghĩ

Khi bị lạc, cô tự nhắc nhở mình, phải ở yên một chỗ chờ người đến

cứu.

Tất nhiên là bọn họ đang tìm kiếm cô, chẳng phải Cảnh Kỳ đã hứa sẽ

bảo vệ mình sao? Nếu mình đi chỗ khác thì bọn họ sẽ không thể tìm ra
mình.

Nghĩ thế, Yoko liền ngồi lên một thân cây khô gần đó, sau đó lại rút

thanh thần kiếm từ trong thắt lưng ra, thử đặt viên minh châu trên chuôi
kiếm vào trong lòng bàn tay, cô liền cảm thấy toàn thân đang đau đớn của
mình giãn ra, cảm giác dễ chịu hơn hẳn. Thật kỳ diệu, cô thầm nghĩ. Yoko
cẩn thận kiểm tra viên minh châu, viên ngọc thoạt nhìn chỉ trông như một
viên đá quý bình thường, tỏa sáng lấp lánh và có màu xanh lam, có lẽ là
ngọc bích. Cô vừa nghĩ vừa lặng lẽ ngồi nhắm mắt, tay nắm chặt viên minh
châu.

Có lẽ trong khi nhắm mắt dưỡng thần, Yoko đã ngủ quên một chút,

đến khi cô mở mắt ra đã thấy xung quanh ngập tràn ánh sáng, mặt trời đã
lên cao.

“Cũng muộn rồi!” Yoko thầm nghĩ.
Cảnh Kỳ, Giới Hồ, Phiêu Kỵ, giờ này bọn họ đang ở đâu? Sao lại bắt

mình phải chờ lâu thế này? Cuối cùng, sau một hồi, cô thầm gọi: “Ông…
Nhũng Hựu…”

Dù đang ký sinh trên cơ thể cô nhưng nó cũng không trả lời. Cô không

thể cảm nhận sự tồn tại của nó, hay nói cách khác, nó sẽ không ra mặt
chừng nào cô không rút thần kiếm ra.

“Ông ở đâu?” rồi cô lại tự hỏi: “Cảnh Kỳ, anh ấy đâu rồi?”
Không có một lời hồi đáp. Không có gì. Trong lòng cô chợt cảm thấy

bất an, nếu như Cảnh Kỳ không thể tìm ra cô thì sao? Trước khi rơi xuống,
cô đã nghe tiếng Phiêu Kỵ rên thảm thiết đằng sau, không biết nó có sao
không?

Nỗi lo lắng trong lòng càng ngày càng dâng cao, tựa như tràn từ trên

đỉnh đầu xuống đôi vai cô. Yoko đứng bật dậy để tự trấn an bản thân, cố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.