NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 47

xua đi cái cảm giác sợ hãi từ trong sâu thẳm đang trỗi dậy.

Xung quanh cô, rừng thông vẫn bao phủ dày đặt, tuy nhiên, cô vẫn

nhìn thấy bìa rừng ở phía bên phải. Ít nhất cô cũng xác định được tạm thời
không có gì nguy hiểm. Bên kia khu rừng là một bãi đất hoang gập ghềnh
với vài bụi cây thấp bé bám vào một thứ đất bùn màu nâu nhạt. Bên kia
sườn đồi là một vách đá, phía dưới là biển đen. Yoko từ từ nhìn xuống vách
đá cao dựng đứng như từ một toà nhà cao nhìn xuống đất, cô kinh ngạc
nhận ra rằng nước biển ở đây có màu xanh đen thẳm như bầu trời đêm.
Ngay cả dưới ánh sáng ban ngày, biển cả cũng như đêm đen. Nhưng khi
nhìn xuống gần hơn, cô nhận ra rằng dòng nước dưới chân cô lại trong vắt.
Đại dương mênh mông và sâu thẳm đến độ một tia sáng cũng không chiếu
được đến đáy biển. Và từ trong nơi sâu thẳm nhất, lóe lên một ánh sáng lấp
lánh. Lúc đầu cô cũng không hiểu tia sáng ấy là gì, nhưng rồi cô nhận ra
ánh sáng ấy chiếu khắp nơi trên biển cả, tỏa sáng lấp lánh trên dòng nước
đen thẳm như những hạt cát nhỏ.

Tựa như những vì sao.
Yoko ngồi trên vách nhìn bức tranh trước mặt mình, những vì sao, tinh

vân, thiên hà, tất cả tựa như dệt thành vũ trụ trên biển cả đen thẳm kia.

Mình không biết nơi này.
Đây không phải là thế giới cô biết, không phải đại dương cô biết. Cô

đang ở trong một thế giới khác.

Trời ơi!
“Không thể được!” Yoko thét lên.
Cô đang ở đâu? Nơi này có an toàn không? Cô phải làm gì đây?
“Ông Nhũng Hựu…” Yoko nhắm mắt lại và nói to: “Ông Nhũng Hựu!

Làm ơn trả lời tôi đi!”

Nhưng chỉ có những cơn sóng biển bên tai đáp lời, không một lời thì

thầm, không một ám hiệu.

“Tôi phải làm sao đây? Có ai đó giúp tôi không?”
Đã qua một đêm, mẹ cô hiện giờ chắc đang rất lo lắng cho cô, cha cô

thì chắc đang nổi giận lôi đình.

“Tôi muốn về nhà…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.