NGUYỆT THƯỢNG TRỌNG HỎA - Trang 133

“A, đúng, huynh đang ở đây. Vừa rồi, cảm ơn công tử rất nhiều.”

“Không cần khách sáo. Vừa thấy muội đứng đó, ta lại nghĩ sao muội

nhanh vậy đã ở Trường An, thì ra là bị người ta đuổi giết.”

Tuyết Chi còn chưa trả lời, Phong Thiệp bỗng nhiên vọt lên trước mặt

họ. Hắn nhìn Thượng Quan Thấu, nhíu mi nói: “Sao ngươi chưa chết?”

Thượng Quan Thấu lắc lắc cây quạt: “Sao ta phải chết?”

“Vừa rồi ngươi đã chạm vào trứng độc trùng, sao lại không chết

được?”

“A, nếu vậy, có lẽ lập tức sẽ chết?” Thượng Quan Thấu cười nói, “Chi

nhi, chúng ta đi thôi, nếu lát nữa tự nhiên ta ngã xuống chết, muội phải cẩn
thận đó.”

Phong Thiệp mở nắp hồ lô, lắc lắc cái nắp, liền có một con bò cạp độc

bò ra.

Hắn cầm theo đuôi con bò cạp, hướng phía Thượng Quan Thấu.

Thân hình Thượng Quan Thấu lóe lên một cái, đã đứng chắn trước mặt

Tuyết Chi, một chưởng đánh rơi con bò cạp đó, dùng quạt đánh trúng bụng
của Phong Thiệp. Phong Thiệp lập tức lui mấy bước, xoay người ôm bụng:
“Ngươi … ngươi dùng thủ đoạn gì lừa bịp người hả?”

“Nhìn ngươi còn nhỏ, nhưng ra tay lại tàn nhẫn như vậy, còn ép buộc

nữ nhân làm chuyện nàng không thích. Ta ghét nhất là những nam nhân
không biết thương hương tiếc ngọc. Quay đầu là bờ!”

Thượng Quan Thấu cùng Tuyết Chi đi mất.

Không lâu sau, Mãn Phi Nguyệt trong rừng cây nhảy ra: “Đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.