NHÀ BÁC HỌC MÙ - Trang 163

không? Nếu ông bà đồng ý, chúng tôi mới lo tính tới việc chuyên chở... một
việc rất phức tạp. Nếu ông bà từ chối, chúng tôi bắt buộc sẽ phải...

Yến Nương nín lặng nhìn hắn một cách khinh bỉ trong khi Huy Ban

giả vờ còn mê man chưa tỉnh, đầu ngả vào lưng ghế, toàn thân không nhúc
nhích. Bọn chúng không thể ngờ rằng sắp phải đối phó với một mãnh hổ ẩn
hình trong bộ dạng một phế nhân mù điếc và tê liệt cả hai chân - phế nhân
mà chúng phải hết sức tôn trọng và dè dặt trong khi bắt cóc và di chuyển về
đây.

Tình trạng này là ưu điểm chính yếu để Huy Ban hành động bất ngờ

và thắng lợi khi cơ hội tới. Trí óc chàng lúc đó đã minh mẫn trở lại vì thuốc
mê đã tiêu tan hết.

Qua cặp kính đen, Huy Ban chăm chú quan sát ba tên địch. Thân hình

chúng đều tầm thước, y phục đơn giản: quần dài, áo sơ mi. Tên ngồi bên
phải vạm vỡ hơn chút ít, tóc hớt "cua", sơ mi hồng lợt in hình tôm cá. Tên
ngồi giữa (đang nói với Yến Nương), khổ người trung bình, tóc dài, sơ mi
ni lông trắng. Tên ngồi bên trái hơi gầy, tóc ngắn, sơ mi xanh điểm sao
trắng.

Khi tên ngồi giữa đứng dậy quay nhìn xuống phía chàng, Huy Ban

thấy bộ mặt hắn có vẻ quen thuộc, hình như đa gặp vài lần. Vài phút sau,
hắn nói tiếp với Yến Nương:

- Vấn đề rất dễ giải quyết cho ông bà: bằng lòng sang Nga, hay không

chịu... đơn giản lắm. Chúng tôi không thể nào trả lại ông bà cho Hoa Kỳ.
Nhờ bà nói lại với ông và gắng thuyết phục ông. Tôi tin rằng một người
như ông sẽ nhận thấy ngay nên chọn con đường nào.

Yến Nương uể oải trả lời:

- Tôi không thể biết trước được nhà tôi sẽ ưng thuận hay từ chối. Tốt

hơn hết là ông hỏi thẳng nhà tôi. Nếu ông ấy từ chối, lúc đó tôi sẽ tìm cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.