trái ngược.
Nỗi sợ bóp chặt lấy họ.
Từ cả hai hướng, tiếng bước chân đang mỗi lúc một to.
Cách vài mét phía trái họ có một hành lang khác chạy vuông góc với
bức tường phía trong. Họ lao đến đó và vội vã chạy xuôi cái hành lang này.
Nó tối om, dài vô tận, và họ càng đi thì càng có cảm giác đang lạnh hơn.
Có nhiều hành lang khác tỏa ra từ bên trái hoặc phải, cái nào cũng tối như
hũ nút và phả một luồng khí giá băng vào mỗi khi họ đi qua.
Họ hoảng sợ dừng lại. Họ càng đi sâu vào hành lang thì tiếng bước
chân càng to hơn.
Họ ép mình vào bức tường lạnh ngắt và căng tai ra nghe. Cái lạnh,
bóng tối, và tiếng bước chân rầm rập mà chẳng thấy người khiến họ vô
cùng hoảng loạn. Ford rùng mình, phần vì lạnh, phần vì nhớ tới những câu
chuyện mà bà mẹ yêu quý của anh ta thường kể khi anh còn là một chú
nhóc tì Betelgeuse, chỉ cao đến cổ chân một con Châu Chấu Khủng sao
Người Giữ Gấu: chuyện về các con tàu ma, những gã khổng lồ chết chóc
bay vơ vẩn trong những vùng bị quên lãng của vũ trụ sâu thẳm, đầy quỷ dữ
hoặc hồn ma của phi hành đoàn bị cả thế giới lãng quên; cả chuyện về
những người lữ hành bất cẩn đã tìm thấy và bước vào những con tàu như
vậy; chuyện về… Nhưng rồi Ford nhớ tới lớp vải bố màu nâu dán tường ở
cái hành lang đầu tiên và trấn tĩnh lại. Anh ta tự nhủ, không biết ma quỷ
thích trang trí tàu ma thế nào, nhưng anh ta dám cược tiền là chúng sẽ
không dùng vải bố. Anh ta túm lấy tay Arthur.
“Quay lại đường cũ,” anh ta quả quyết và họ bắt đầu lần ngược trở lại.
Một lát sau họ vội nhảy sang một ngã tư hành lang gần nhất như hai
con thằn lằn bị giật mình, khi chủ nhân của những đôi chân rầm rập kia đột
nhiên xuất hiện ngay trước mặt họ.
Giấu mình sau góc quanh, họ kinh ngạc trố mắt nhìn chừng hai tá đàn
ông và đàn bà béo phì mặc đồ thể thao vừa nện bước qua chỗ họ vừa thở