được. Anh không thể tin vào cỏ, những cái cây cũng có vẻ vô nghĩa, những
ngọn đồi nhấp nhô như chỉ nhấp nhô chẳng vì cái gì, còn tương lai thì chỉ
như một đường hầm ta phải bò qua.
Ford loay hoay với cái máy Cảm Biến Tự Động Hạ Etha. Nó im lìm.
Anh ta thở dài và cất nó đi.
Arthur nhặt lên một viên đá khắc chữ cái từ bộ Scrabble tự chế của
mình. Là chữ T. Anh thở dài và lại đặt nó xuống. Chữ tiếp theo anh đặt
cạnh nó là chữ Ư. Thế là thành chữ ƯT. Anh ném thêm một chữ nữa xuống
cạnh chúng. Tình cờ đó lại là chữ C. Bằng vào một sự trùng hợp lạ kỳ, cái
từ anh xếp được lại thể hiện đúng cảm xúc của Arthur vào lúc này. Anh
nhìn từ đó một hồi. Anh không hề cố ý làm vậy, tất cả chỉ là ngẫu nhiên.
Não anh từ từ vào số một.
“Ford này,” đột nhiên anh nói, “nếu Câu Hỏi được in vào mô hình
sóng não của tôi mà tôi không có ý thức gì về nó, thì hẳn nó phải nằm đâu
đó trong tiềm thức của tôi.”
“Ừ, chắc vậy.”
“Có thể có cách để làm những sóng tiềm thức đó hiện ra.”
“Thế à?”
“Ừ, bằng cách sử dụng một yếu tố ngẫu nhiên có thể thành hình nhờ
mô hình đó.”
“Ví dụ như là gì?”
“Như là lấy các chữ cái Scrabble ra khỏi bao trong lúc bị bịt mắt
chẳng hạn.”
Ford nhảy bật dậy.
“Thông minh lắm!” anh ta nói. Anh ta lôi cái khăn tắm ra khỏi túi và
chỉ bằng mấy nút thắt đã khéo léo biến nó thành một cái bao.
“Tuyệt đối điên,” anh ta nói, “hoàn toàn ngớ ngẩn. Nhưng chúng ta sẽ
làm vậy vì nó là điều ngớ ngẩn thông minh tuyệt vời. Nhanh lên, nhanh
lên.”