NHÀ KHỔ HẠNH VÀ GÃ LANG THANG - Trang 34

thẹn bởi vì em bị một chuyện gì khác, bởi vì một chuyện gì đã xâm chiếm
lấy em. Vậy ra có xảy đến một việc bất thường à?

Đan Thanh hơi do dự, đoạn chậm rãi nói:

-Vâng, có một việc bất thường xảy ra. Hãy để em giả như anh là thầy

rửa tội của em đi; vả chăng việc này cũng nhất định phải được nói ra một
ngày nào đó.

Đầu cúi gầm, Đan Thanh thuật cho bạn nghe chuyện ấy. Huyền Minh

mỉm cười trả lời:

-Ồ, đúng, đi “vào làng” quả là một việc cấm. Nhưng có rất nhiều việc

cấm mà người ta có thể làm để rồi chỉ cười xòa về chúng; hoặc người ta có
thể xưng tội rồi là xong, không có gì đáng quan tâm nữa. Tại sao em không
tự cho phép mình, như hầu hết các học trò, một vài ngông cuồng nhỏ? Ra
chuyện ấy nghiêm trọng đến thế sao?

Không dằn lòng được nữa, Đan Thanh để nổ bùng cơn giận:

-Anh nói hệt như một thầy giáo! Anh thật hiểu biết đích xác những sự

tình. Dĩ nhiên em không thấy tai hại gì lắm khi bất chấp qui luật một lần và
dự vào một cuộc chơi hoang đàng của học trò, tuy nhiên đấy rõ ràng không
phải là một chuẩn bị cho cuộc đời tu sĩ.

-Hãy khoan! Huyền Minh hăng hái kêu lên. Này bạn, em không biết

sao, rằng đối với nhiều thầy dòng sùng tín thì đấy là một cuộc tập luyện sơ
khởi vô cùng cần thiết? Há em không biết rằng một trong những con đường
ngắn nhất đưa đến nẻo thánh chính là cuộc sống phóng đãng?

-Thôi! Anh im đi, Đan Thanh ra lệnh. Em muốn nói rằng không phải

cái vụ bất tuân vặt vãnh ấy đã đè nặng tâm trí em. Chính là một chuyện
khác: cô bé. Chính là một cảm tưởng mà em không thể tả được. Một cảm
thức rằng, nếu em nhượng bộ trước sự cám dỗ, nếu em chỉ duỗi bàn tay ra
chạm đến cô bé, em sẽ không bao giờ có thể quay trở lại nữa: khi ấy tội lỗi
sẽ nghiến ngấu em như miệng hỏa ngục và sẽ không bao giờ buông tha em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.